Lâm Hi Vụ cuối cùng vẫn nhận lấy dải lụa trắng.
Nàng đứng dậy, để Cố Vô Trác ngồi xuống chỗ mình, tay giữ chặt hai đầu lụa, vòng qua làn da trắng lạnh của hắn, che lên đôi mắt.
“Đôi mắt, thường ngày có đau không?” Nàng thấy quanh hốc mắt hắn vết đỏ vẫn chưa tan, khẽ hỏi, “Y tu trong tông môn nói thế nào?”
Thuở bé, Lâm Hi Vụ rất thích làm “đại ca đám con nít”, cùng bọn nhỏ trong khu đào đất tìm kho báu, thường xuyên chưa rửa tay đã dụi mắt, nhiều lần như thế mà mắc bệnh về mắt.
Nàng còn nhớ rõ cảm giác khi ấy, vừa sưng vừa đau, đôi mắt như bị vô số mũi kim lửa đâm chọc, nóng bỏng rát. Đến ban đêm lại càng nhạy cảm, sợ ánh sáng, thường xuyên rơi lệ.
“Không mấy khi đau, nên ta cũng không cho y xem.” Cố Vô Trác đáp.
Ánh mắt hắn ôn hòa, giọng nói lại mềm nhẹ. Chỉ thoáng nhìn qua, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi giờ phút này trong lòng hắn như đang vô cùng lo lắng, vô cùng khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play