Càn Nguyên Môn, tháng Mười.

Sao trời ảm đạm, ánh trăng sáng tỏ.

Lưng chừng núi, khách xá dành cho đệ tử tham dự nội môn đại thí tĩnh lặng không tiếng động. Một cánh cửa đột nhiên mở ra, có người váy đào cài hoa, nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong vầng sáng bạc do trăng tròn rải xuống.

Thiếu nữ độ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng trong như nước, dưới ánh trăng càng thêm trong trẻo. Nàng nghiến răng, vẻ mặt tức tối.

Lâm Hi Vụ nắm chặt bức thư trong tay, giận đến giậm chân:

"Hắn sao lại không nghe lời thế chứ hả? Không vào rừng ma thú đêm nay thì sẽ bạo thể mà chết, hắn không biết sao?!

“Dù là mấy hôm trước cố ý gợi ý vòng vo hay trực tiếp viết thư báo nguy, ta đều đã thử rồi. Ngay cả khi nói rõ là rừng ma thú tối nay có biến, Lạc Vân Trần vẫn như gió thoảng bên tai, tự mình chuốc lấy cực khổ. Ta thật sự không muốn trở thành một phần trong chuyện tình đẹp đẽ của nam nữ chính, càng không muốn làm công cụ chó má bò sát trong góc tối nữa.”

Trong thức hải, hệ thống cũng thở dài liên tục:

【Trước kia ta đã nói với ký chủ rồi, ý chí thế giới không thể trái nghịch. Nam nữ chính nhất định sẽ hành động theo kịch bản định sẵn, cưỡng ép thay đổi sẽ chỉ chuốc lấy tổn thất.】

Ký chủ yên ổn suốt ba tháng, hôm nay cuối cùng cũng "xù lông" một lần. Hệ thống vẫn kiên nhẫn, nhã nhặn dỗ dành nàng.

Tính khí của Lâm Hi Vụ đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi nhìn rõ hiện thực, nàng buồn bực “hừ” một tiếng, ngồi xổm trên bậc cửa, bắt đầu nghĩ cách ứng phó.

Nàng đâu ngu mà tự mình lao ra cứu tên tra nam đó, còn rước họa vào thân.

Mọi chuyện phải kể từ ba tháng trước.

Lúc ấy, Lâm Hi Vụ đang lướt web, vô tình bấm vào một quảng cáo với tiêu đề: “Tiến vào thế giới trong sách, hưởng thụ một đời khác biệt”, lập tức bị kéo vào quyển tiên hiệp cổ phong tên《Hư Thực》.

Ngay khi phát hiện khung cảnh xung quanh thay đổi, bên tai nàng vang lên một giọng máy móc tự xưng là hệ thống, thông báo rằng nàng phải nhập vai, hoàn thành toàn bộ tuyến cốt truyện trong sách mới có thể giả chết thoát thân. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh. Còn nếu thất bại … sẽ bị kẹt vĩnh viễn trong thân xác này.

Vì muốn thuận lợi trở về, Lâm Hi Vụ mặt lạnh tim lạnh, bắt đầu ôn lại nội dung truyện, vô cảm mà làm nhiệm vụ.

《Hư Thực》là một quyển tiên hiệp cẩu huyết theo lối cũ, kể về chuyện tình “gà bay chó sủa” giữa Lạc Vân Trần con trai tông chủ Huyền Cơ Tông thất lạc nơi phàm giới và nữ tu Việt Khinh Khinh của Càn Nguyên Môn. Nam chính là một tên tra nam “gói combo” vừa muội muội vừa hồng nhan, nữ chính thì chuyên khóc lóc, nháo nhào, thậm chí còn treo cổ để uy hiếp xui xẻo vô cùng.

Nhân vật mà Lâm Hi Vụ phải thay thế là Lâm Chỉ Nhu, nữ phụ thứ ba si tình nam chính. Nàng có ba phần giống với Việt Khinh Khinh, tính tình lại ngoan ngoãn dịu dàng, bởi vậy mới khiến Lạc Vân Trần khi ấy vừa mới nhập môn để mắt.

Lạc Vân Trần phong lưu phóng khoáng, tuy thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng lại biết cách phân phối thời gian cho từng người, không để ai phát hiện, khiến những thiếu nữ nhút nhát tự ti đều cho rằng y chính là thiên mệnh của mình, dốc cạn tấm lòng mà yêu.

Thế nhưng, khi Lâm Chỉ Nhu hạ quyết tâm bày tỏ tình cảm, đáp lại nàng lại là một câu kinh điển:

“Ta chỉ coi muội như muội muội mà thôi.”

Kết cục, Lâm Chỉ Nhu vì y chắn kiếm mà chết, ngã vào lòng y, trở thành một nét bút mờ nhạt trong đời y.

Vốn dĩ câu chuyện nên kết thúc tại đây. Nào ngờ số phận trêu ngươi, Lâm Chỉ Nhu bất ngờ tỉnh ngộ, sớm biết trước cái kết của mình. Nàng ấy suy sụp đau khổ, sau một trận khóc lóc thảm thiết, dùng dây thừng kết thúc sinh mạng, liều lĩnh chống lại vận mệnh.

Một nhân vật phụ quan trọng chết sớm, thế giới trong sách suýt sụp đổ. Hệ thống đành vội vã kéo Lâm Hi Vụ vào thay thế, giữ cho cốt truyện tiếp tục.

Quả là một nhân vật vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Hệ thống nhẫn nại khuyên nhủ:

【Ta biết trong lòng ký chủ khó chịu. Những đoạn yêu đương trước kia, ta cũng đã giúp ký chủ tránh được phần nào. Nhưng đêm nay là nút thắt quan trọng của mạch truyện Lạc Vân Trần và Việt Khinh Khinh bị vây khốn trong rừng ma thú, Lâm Chỉ Nhu liều mình cứu viện, bị Việt Khinh Khinh nhìn thấy mặt, lầm tưởng nàng là thế thân mà Lạc Vân Trần tìm đến, trong lòng tan nát.】

【Nếu những chuyện đó không xảy ra, tuyến truyện sau sẽ không thể tiến triển. Lạc Vân Trần cũng sẽ không vì giận dỗi mà rời khỏi Càn Nguyên Môn. Ký chủ không thể như trước chỉ viết thư mà tránh được. Cho dù không thân mật với y, thì ít nhất cũng phải có mặt, đúng không?】

Lâm Hi Vụ vùi đầu, im lặng, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mắt sáng bừng lên. Như nắm được cọng rơm cứu mạng, nàng bật người đứng dậy:

“Ta biết phải làm sao rồi.”

【Ký chủ?】

“Ta đi tìm người giúp một tay.” Lâm Hi Vụ cười tươi rói,

Ngươi chỉ nói ta cần khiến Việt Khinh Khinh hiểu lầm, chứ đâu có nói ta nhất định phải đi một mình? 

Ta tìm thêm vài người hỗ trợ, vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa có thể về phòng ngủ sớm.

Vừa hạ quyết tâm, Lâm Hi Vụ liền quay người đi đến Chấp Pháp Đường.

Đi ngang qua những dãy phòng xếp hàng ngay ngắn, bên ngoài là con đường núi do Càn Nguyên Môn tu bổ. Càn Nguyên Môn là đại tông từng một thời cực thịnh, môn phái có chín trùng chín dãy, trải khắp đỉnh núi, thế trận hùng vĩ.

Chấp Pháp Đường là nơi trấn giữ sơn môn, trừng gian diệt ác, cũng là tuyến phòng thủ đầu tiên chống yêu tà ngoại địch. Dù đêm đã khuya, vẫn có người trực ban.

Lúc Lâm Hi Vụ tới nơi, trong phòng phụ cạnh chính sảnh, ánh nến làm từ mỡ cá voi vẫn đang cháy bập bùng. Nàng làm theo quy củ, đứng ngoài cửa gõ nhẹ mấy tiếng, rồi cung kính cất lời theo đúng lễ nghi:

“Đệ tử ngoại viện Lâm Chỉ Nhu bái kiến tiên trưởng. Có đồng môn hôm nay tiến vào rừng ma thú lịch luyện, chẳng may bị vây khốn, nhờ ta xuất lâm cầu viện. Kính xin tiên trưởng đi cùng, cứu giúp bọn họ thoát khỏi biển lửa.”

Đệ tử ngoại môn chỉ cao hơn một bậc so với tạp dịch và gia nhân, khi diện kiến nội môn tu sĩ, cần quỳ một gối, cúi đầu biểu thị tôn trọng. Lâm Hi Vụ vừa dứt lời, cúi đầu khom lưng, định theo quy củ quỳ xuống đợi chỉ thị.

Nàng chợt nghe thấy một giọng nam trong trẻo ôn hòa vọng ra từ trong phòng:

“Không cần đa lễ, vào rồi hãy nói.”

Giọng nói này... quen thuộc đến lạ.

Lâm Hi Vụ trong lòng lóe lên một tia kinh ngạc, ngẩng đầu lên. Nàng nhanh chóng đứng dậy, đẩy cửa bước vào.

Tầm mắt như ánh sáng bình minh xé rách màn đêm, bừng sáng trong khoảnh khắc.

Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là một đôi tay trắng trẻo thon dài, dính một chút mực, đang nhẹ nhàng đặt trên quyển sách đang mở ra trên thư án.

Sau đó, là đôi mắt đen nhánh xinh đẹp, bình tĩnh ôn hòa, đang lặng lẽ nhìn nàng.

Nam tử tuổi chừng mười tám, mười chín, ngồi đoan chính tại chỗ. Trên đầu đội ngọc quan, tóc đen buông xõa đến ngang lưng. Ngũ quan của hắn tinh tế tĩnh lặng, đuôi mắt hơi nhướn mà không dữ tợn. Môi mỏng nhạt sắc, ánh đèn hắt lên làn da, tựa như được phủ một lớp sáng vàng nhẹ.

Hắn đơn thân độc ảnh, ngồi trên một cỗ xe lăn, giữa gian phòng trống trải, lặng lẽ mà trong trẻo, như tiên nhân trong tranh bước ra.

Khóe môi Lâm Hi Vụ khẽ nhếch lên trong thoáng chốc, rồi bị nàng nén xuống dưới lớp kiềm chế và lo lắng.

Là người ấy. Chính là người mà Lâm Hi Vụ biết rõ. Nam phụ trong《Hư Thực》, kẻ si tình với Việt Khinh Khinh, Cố Vô Trác. Cũng là nhân vật duy nhất mà Lâm Hi Vụ thật lòng yêu thích.

Thiếu chủ của một đại môn phái, bên ngoài ôn nhã lễ độ, bên trong lại nhạy cảm và thiếu thốn tình thương. Vốn là thiên chi kiêu tử, kiếm tu tuyệt thế. Thuở nhỏ phụ mẫu bị hại, cữu phụ đoạt quyền, bản thân trúng kịch độc. Hắn cắn răng chịu nhục, từng bước ứng biến, trong chấp niệm báo thù mà gắng giữ bản tâm chính trực. Cuối cùng chọn đúng thời cơ, giết sạch kẻ thù, rửa sạch huyết hận, đăng vị chưởng môn.

Lâm Hi Vụ đối với Cố Vô Trác có hảo cảm rất sâu. Mỗi lần thân tâm mỏi mệt, cảm thấy Lạc Vân Trần thật khó hầu hạ, nàng đều lén lút trà trộn vào đám tạp dịch, dùng nhan sắc của Cố Vô Trác để chữa lành chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play