Từ khoảnh khắc Cố Vô Trác thu kiếm, trong thức hải của Lâm Hi Vụ chỉ còn tiếng hệ thống gào thét vang trời.

【Ký chủ, người đang làm cái gì vậy! Nhiệm vụ vừa rồi suýt nữa thất bại rồi đó!】

【Giới luật thứ bảy mươi tám của Càn Nguyên môn, cấm kẻ khác chạm vào xe lăn của thiếu chủ, kẻ trái lệnh, tự gánh hậu quả. Người suýt nữa đã... gánh hậu quả rồi đấy!】

【Kiểu thất bại vô dụng như thế này không liên quan nhiệm vụ sẽ bị ghi vào bản lỗi mẫu, để vô số hệ thống và nhiệm vụ giả khác cười chê đó biết không!】

Trong tiếng ồn ào lộn xộn của âm thanh máy móc, Lâm Hi Vụ chắp nối được lờ mờ nguyên nhân Cố Vô Trác đâm mình.

Cố Vô Trác thiên tư trác tuyệt, thuở niên thiếu đã được mẫu thân phá lệ lập làm thiếu chủ, danh vọng vô song. Năm mười ba tuổi, theo chưởng môn tiền nhiệm xuất hành, không ngờ gặp phải mai phục. Địch nhân thực lực cường đại, Càn Nguyên môn tổn thất nặng nề. Phu phụ chưởng môn mất tích, hắn được tìm thấy nhưng đã trúng độc hôn mê nhiều tháng.

Khi tỉnh lại, cữu phụ Thẩm Lâm Cầm đã thay hắn chấp chưởng môn hộ. Do không có con nối dõi, lại sợ người đời dị nghị, đành phá lệ giữ lại danh phận thiếu chủ cho hắn.

Từ đó về sau, hắn liên tiếp gặp phải ám sát. Từ bị thích khách mưu hại, bị hạ độc, kẻ ra tay có khi là người lạ, có khi là tâm phúc tín cẩn. Số lần lên đến hàng trăm.

Lần cuối cùng là năm hắn mười lăm tuổi, khi đã miễn cưỡng có thể xuống giường, làm quen với pháp khí trợ hành. Người phụ trách đẩy xe lăn phía sau bỗng điểm huyệt hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích, rồi trơ mắt nhìn bản thân bị xô xuống vực sâu.

Kẻ trung thành với hắn xuống núi tìm kiếm, mãi mới tìm được thiếu niên trong một đầm lầy. Toàn thân hắn không nơi nào nguyên vẹn, xương cốt gãy gần hết, chỉ còn thần trí vẫn tỉnh táo.

Sau đó là một khoảng thời gian dài nằm liệt trên giường, chịu đủ loại tra tấn dưới danh nghĩa trị liệu. Còn kẻ phản bội điều khiển xe lăn xô hắn xuống núi đến nay vẫn chưa bị tìm ra.

Từ mười ba đến mười bảy tuổi, bốn năm dài đằng đẵng, hắn đều sống trên giường bệnh.

Thân thể dần hồi phục, nhưng tâm ma càng ngày càng nặng. Sau đó rất lâu, bất luận là ai, chỉ cần đến gần, Cố Vô Trác sẽ vô thức rút kiếm. Nếu lúc mê man bị người chạm vào, thậm chí sẽ phản ứng kịch liệt mà tổn thương người khác.

Mãi đến khi có thể khống chế bản thân, cho phép người khác lại gần, xuất hiện sau lưng hắn, thậm chí chạm vào hắn. Duy chỉ có chiếc xe lăn, khi hắn đã ngồi lên, tuyệt đối không được đụng vào.

Mà phản đồ đẩy xe lăn kia, đến nay vẫn là một bóng ma hắn chôn giấu nơi đáy lòng.

“Thật xin tội thiếu chủ.” Lâm Hi Vụ lại hành lễ, “Đệ tử ngoại môn tánh tình theo quy củ, do không rõ môn quy mới phạm lỗi.”

“Ngươi... đang nói gì?”

“Thật xin lỗi?”

Nàng quỳ rạp trên đất, thiếu niên trên xe lăn cúi nhìn xuống, thần sắc u trầm, như đã xé rách lớp mặt nạ ôn hòa, để lộ nụ cười lạnh lẽo.

“Không sợ sao?”

Hắn xưa nay kiệm lời, nếu có mở miệng, đa phần là bàn chính sự. Một hơi ba câu chất vấn, lại mang theo cảm giác dị thường.

Lâm Hi Vụ ngẩng đầu nhìn hắn, lặng lẽ lắc đầu.

Trên người nàng có hai tấm phù: một trị huyết, một trị đau, miệng ngậm linh đan, thân lại được phủ thêm một chiếc ngoại bào rộng lớn.

Linh đan kia... còn ngọt nữa.

“Giới luật nói rõ, kẻ vi phạm, tự gánh hậu quả. May thay thiếu chủ khoan dung, chưa lấy mạng ta.”

Lâm Hi Vụ cũng muốn nổi giận, nhưng ngẫm lại từ đầu đến cuối, dù tình dù lý, Cố Vô Trác đều có lý do ra tay. Huống chi hắn xử lý hậu quả cực tốt, hiện giờ nàng không thấy đau, cũng chẳng còn cớ để nổi nóng.

“Hơn nữa, ta cũng chỉ đau một chút, giờ máu cũng ngừng, vết thương không đau nữa. Đa tạ thiếu chủ ban đan dược, ta cảm thấy bản thân cường đại vô cùng!”

Lời vừa dứt, nàng thật sự cảm thấy mình khỏe như chưa từng bị thương, thậm chí còn có thể bật dậy thi triển cả một bộ kiếm pháp Càn Nguyên.

Một bàn tay rộng lớn đưa ra, cách lớp y bào ấn nàng trở lại.

“Linh phù chỉ trị ngọn, không trị gốc. Có lẽ ta đã thương tổn kinh mạch ngươi, nếu tùy tiện động đậy, sẽ làm vết thương thêm nặng.”

Cố Vô Trác cúi đầu, trước mắt là hai búi tóc vòng trên đỉnh đầu của thiếu nữ. Mái tóc nàng buông xõa nửa phần, hai búi tóc chỉnh tề nay đã lấm máu, theo động tác phập phồng mà khẽ lay động.

Nàng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy đối diện với đôi phượng nhãn xinh đẹp, trong mắt hắn thoáng hiện sóng gợn, nhanh chóng lắng lại. Thấy nàng không phản kháng, hắn mới từ từ thu tay.

Hắn triệu hồi phi thuyền, vì hành động bất tiện, bèn để Liệt Diễm Sư uể oải bên cạnh ngậm lấy cổ áo nàng, đem nàng đưa lên thuyền, rồi điều khiển pháp khí bay đến Tố Thảo Đường của y tu.

Trong thuyền, xe lăn yên vị. Thiếu niên mi dài cụp xuống, rủ bóng bên mí mắt, lặng lẽ rửa tay.

Huyết tích và dịch thể trên đầu ngón tay đã sớm không còn, không rõ hắn đã rửa bao nhiêu lần, vẫn không ngừng lấy ngưng lộ từ túi trữ vật ra, rửa sạch từng tấc da.

Cổ tay nâng lên, đầu ngón tay cọ rửa đến mức gần trầy da thì đột nhiên khựng lại. Cố Vô Trác cúi đầu, trông thấy một bàn tay mềm mại đang nắm lấy vạt áo rũ xuống của mình.

“Đừng rửa nữa, trầy da sẽ chảy máu đó. Người không cần khẩn trương, ta tự làm tự chịu, quyết không cáo ngự người với trưởng lão đâu.”

Cố Vô Trác cúi đầu, trông thấy nàng nhíu mày mỉm cười, tay chống lên lan can, đầu tựa lên mu bàn tay, khẽ kéo lấy tay áo hắn.

Hắn và thiếu nữ trước mặt thậm chí còn chẳng thể xem là quen biết, chỉ mới gặp nhau một lần.

Hắn chẳng rõ lai lịch nàng ra sao, nhưng chỉ trong một đêm, nàng đã chứng kiến hai mặt trái ngược của hắn, thế mà mặt không biến sắc, không sợ hãi, cũng chẳng chán ghét, thậm chí còn chủ động kéo gần khoảng cách.

Động tác của hắn khựng lại, đầu ngón tay đỏ ửng được nghỉ ngơi, máu theo đó tan đi, dần dần trở lại sắc trắng dưới ánh trăng.

Cứ giữ lại đi, từ từ dò xét, có lẽ thật sự không phải mật thám, mà chỉ là một đệ tử bình thường vô tội.

“Ngươi tên là Lâm Chỉ Nhu, đúng không?” Cố Vô Trác lên tiếng xác nhận.

Lâm Hi Vụ ngớ người: “Phải.”

“Lâm đạo hữu, vô cớ đả thương ngươi là ta sai.” Hắn nói vô cùng nghiêm túc, như đang phát đại nguyện, “Ta nợ ngươi một nhân tình, ngày sau vô luận muốn ta làm gì, cứ mở miệng.”

A?

Nàng hình như vừa nhận được một lời hứa không nhỏ.

Lâm Hi Vụ buột miệng: “Chẳng hạn như... bảo ngươi buông bỏ người trong lòng?”

Nam tử vẫn nhìn nàng, nhưng ánh mắt dần dâng lên nghi hoặc.

Cố Vô Trác nhíu mày, thật sự cân nhắc lời nàng, rồi trong gió đêm nhẹ giọng đổi cách nói: “Phải là chuyện ta có thể làm được.”

Ngụ ý rõ ràng là từ chối đề nghị đùa cợt của Lâm Hi Vụ khi nãy.

Lâm Hi Vụ chôn mặt vào mu bàn tay, “Ừ” một tiếng: “Ta nói đùa thôi, coi như chưa từng hỏi.”

Tình ái là chuyện đâu phải nói buông là buông. Dù sao còn lâu nàng mới đến lúc chết giả, chuyện này cứ chậm rãi tính sau.

A, nàng đã quên hỏi rốt cuộc tình cảm của Cố Vô Trác với Việt Khinh Khinh đã tiến triển đến đâu rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play