Từ nơi ở của đệ tử tông môn đến rừng rậm giữa núi, dọc đường đều yên ắng lặng lẽ. Mãi đến khi đến rừng ma thú, mới thấp thoáng nghe thấy tiếng gầm gừ của dã thú, ngoài ra không có thêm động tĩnh gì.

Tiếng gọi trong trẻo vang dội của Lâm Hi Vụ vừa cất lên, liền xuyên qua lớp không khí đặc quánh nặng nề, vọng thẳng vào giữa rừng đại thụ.

Tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt nghe được tiếng nàng. Khoảng cách càng gần, nghe lại càng rõ ràng.

Cố Vô Trác không kịp đề phòng, bị giọng nói ấy va thẳng vào lòng, cúi mắt nhìn về phía Lâm Hi Vụ.

“Người ngươi gọi...” Bên tai nàng vang lên một tiếng hỏi khẽ, “...là đạo lữ của ngươi sao?”

Dưới ánh trăng, đường nét bên mặt của Cố Vô Trác như được phủ lên một lớp sáng bạc, vẽ ra đường cong hoàn mỹ.

Lâm Hi Vụ đảo mắt một vòng, giả vờ như có chút ngại ngùng mím môi, nở nụ cười kín đáo.

Biểu lộ thẳng thắn quá lại dễ khiến người ta thấy làm bộ làm tịch, chi bằng im lặng không lời, để tất cả tự nói lên điều cần nói.

Cố Vô Trác cúi đầu, nhìn về con sư tử khổng lồ đỏ rực như ngọn lửa bên dưới tán cây. Hắn lấy ra một lá phù, bấm tay kết quyết, điều khiển linh khí khiến pháp khí hạ xuống từ từ.

Khi chạm đất, lá phù vàng óng như đao bén bổ xuống, chém thẳng vào thân con sư tử khổng lồ. Ánh lửa lóe lên rồi vụt tắt. Chỉ trong khoảnh khắc, con sư tử khổng lồ đã đổ ập xuống đất, không còn động đậy.

“Đó là Liệt Diễm Sư,” ánh mắt Cố Vô Trác dừng lại trên thân sư tử một lát, “là ma thú cấp cao trong rừng ma thú. Ta đã tạm thời đánh ngất nó, ngươi mau đưa hắn… bọn họ rời đi trước.”

Trên cành cây đại thụ có một nam tử nhảy xuống, dung mạo hoa lệ chói mắt, vẻ đẹp quyến rũ mê người. Chỉ tiếc người lại vô cùng nhếch nhác, khiến sức hút giảm đi không ít.

Nam tử đứng vững rồi xoay người, nét mặt đầy đau lòng đón lấy cô nương vừa sợ hãi nhảy xuống, ôm vai nàng ấy thân mật, hoàn toàn tỏ ra như không hề biết rằng lúc trước còn có một người khác, tha thiết gọi tên y không ngừng.

Lâm Hi Vụ nhìn cô nương vừa đáp đất, dưới sự nhắc nhở của hệ thống, xác nhận đó chính là Việt Khinh Khinh. Việt Khinh Khinh cũng ngẩng đầu nhìn nàng, hai người ánh mắt chạm nhau, đều thoáng sững sờ.

【Ba phần giống nhau?】Lâm Hi Vụ nhíu mày, 【Một chút cũng không giống!】

Lâm Hi Vụ và Lâm Chỉ Nhu vốn đã không hề giống nhau, bất luận là nguyên chủ hay chính nàng, cũng chẳng có chút liên quan gì tới Việt Khinh Khinh cả. Việt Khinh Khinh má phấn môi đào, đôi mắt tròn xoe như nai nhỏ, đuôi mắt khẽ xếch, dung mạo xinh xắn mà vẫn mang nét lạnh nhạt siêu phàm.

Một vẻ đẹp hiếm có trong vạn người, lấy đâu ra điểm nào giống nhau?

Hệ thống:【...Ký chủ, trong bản truyện ta lấy được là viết thế mà.】

Thông tin do hệ thống cung cấp trước giờ rất chuẩn, thỉnh thoảng sai một lần, Lâm Hi Vụ cũng không để tâm, chỉ cho là ngoại lệ.

Rất nhanh sau đó, Việt Khinh Khinh lên tiếng: “Lạc Vân Trần, tại sao nàng cũng gọi huynh là ca ca?”

Trời mùa đông khô lạnh, gió lướt qua thổi làm dáng thiếu nữ càng thêm mong manh như sắp ngã.

Lạc Vân Trần nhìn Việt Khinh Khinh trước, rồi mới quay sang nhìn Lâm Chỉ Nhu, gương mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa như gió xuân: “Không có gì đâu, chỉ là một người bạn quen khi nhập môn học đạo thôi.”

Sau đó lại nhìn về phía Lâm Hi Vụ: “Đạo hữu phát hiện nơi đây có điều bất ổn nên đến giúp sao? Quả thực vô cùng cảm kích.”

Việt Khinh Khinh lại nhẹ giọng hỏi: “Tại sao nàng lại có vài phần giống ta?”

Lâm Hi Vụ: ?

Giống nhau mà chỉ nữ chính mới nhìn ra sao?

Gương mặt của Việt Khinh Khinh không có chút nào giống đang đùa. Lâm Hi Vụ cảm thấy mình nên nói gì đó, nghĩ một lát, vừa định mở miệng.

“Cộc, cộc.”

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ ngón tay gõ vào tay vịn, kèm theo giọng nói trong trẻo:

“Hai vị, Càn Nguyên Môn từng ra lệnh cấm, sau giờ Tuất tiến vào rừng ma thú cần có sự đồng ý của sư tôn. Hai người các ngươi đều là đệ tử ngoại viện, có đem theo thư cho phép của tu sĩ giảng dạy không?”

Hai người đồng thời sững lại, không trả lời được.

“Giờ đã khuya, ta không giữ lại các ngươi nữa, hãy mau quay về.” Giọng điệu Cố Vô Trác vẫn ôn hòa như cũ, “Nếu có thương tích, hãy tới Tố Thảo Đường khám trị. Về chuyện tự tiện vào rừng ma thú, ngày mai sẽ có người của Chấp Pháp Đường đến hỏi rõ.”

Lời nói ẩn ý: tối nay sẽ bỏ qua cho họ.

Hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, dìu nhau rời khỏi rừng. Lối ra cũng không xa, Cố Vô Trác lại triệu hồi phù giấy hộ tống, họ nhanh chóng biến mất vào rừng cây.

Việt Khinh Khinh đi phía trước, Lạc Vân Trần bước chậm hơn, tụt lại phía sau. Y im lặng đi thêm một đoạn, lại quay đầu nhìn về phía rừng sâu.

Người luôn theo sau y trước đây, bất kể y nói gì cũng đều nhìn y với ánh mắt ngưỡng mộ ngoan ngoãn, giờ không còn đi cùng nữa.

Lạc Vân Trần vẫn luôn bận lòng về Lâm Hi Vụ, còn lúc này nàng lại đang dùng hết sức diễn vai đau thương trước mặt Cố Vô Trác.

Nàng ngửa đầu, đứng giữa rừng ngắm trăng, nét mặt bi thương vô hạn, cố gắng khiến Cố Vô Trác đồng cảm.

Thiếu chủ, nhìn ta đi, ta cũng có nỗi buồn giống như ngươi vậy đó.

Cố Vô Trác không hề nâng mi, điều khiển xe lăn tiến về phía con sư tử đang nằm. Hắn không dùng thuật pháp, chỉ dựa vào bánh xe bên ghế gỗ để di chuyển, trông có phần vất vả.

Khóe mắt Lâm Hi Vụ thấy thế, đang do dự không biết có nên qua giúp không, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng suýt nữa không giữ nổi.

“Đạo hữu, ngươi không vào đây cùng bọn họ, ngày mai sẽ không bị xử phạt.” Cố Vô Trác thấy nàng không rời đi, liền dịu giọng nhắc, “Đồng môn của ngươi đã được cứu, nên trở về thôi.”

Lâm Hi Vụ không muốn đi.

Nàng lo cho Cố Vô Trác.

“Chúng ta cùng đến đây, đương nhiên phải cùng về.” Lâm Hi Vụ lên tiếng, “Thiếu chủ định bao giờ mới rời đi?”

Cố Vô Trác nhìn chăm chú, ánh mắt khẽ động, quay sang nàng.

Thiếu nữ mỉm cười nhè nhẹ, đưa tay ra, đầu ngón tay trước tiên chỉ vào mình, rồi lại chỉ ra phía xa: “Ngài xem, ta đâu thể phá hỏng chuyện của hai người họ, đúng không?”

“Phá hỏng?” Cố Vô Trác đẩy xe lăn đến bên Liệt Diễm Sư, một tay chống thân, tay kia đưa ra, vuốt lên bộ lông của con sư tử, nắm lấy một chùm lửa.

“Đúng vậy, hai người họ ấy mà…” Lâm Hi Vụ định thêm mắm dặm muối, khen ngợi cặp đôi chính tình thâm nghĩa trọng, ân ái mặn nồng.

Chưa nói hết câu, một tiếng gầm dữ dội bỗng vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng.

Từng sợi lông như phai màu trong khoảnh khắc chợt cháy bùng như lửa rực, Liệt Diễm Sư bất ngờ mở bừng mắt, lảo đảo đứng dậy.

Nó đạp mạnh lùi ra sau, hai chân trước chống đất đứng thẳng, thân hình cao hơn cả Lâm Chỉ Nhu nhiều bậc, há to miệng chỉ một cú là có thể cắn đứt đầu nàng.

Mà Cố Vô Trác lại còn gần nó hơn, con sư tử đực nhắm thẳng vào hắn mà lao tới.

“Cẩn thận!” Lâm Hi Vụ thất thanh kêu lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play