Trưởng lão Phủ Tung trầm ngâm nhìn cậu, dĩ nhiên ông sẽ không tin lời nói một chiều của người này. Nhưng công pháp trong cơ thể Mặc Thập Lục và miếng ngọc bội kia lại là bằng chứng.
Cái dáng vẻ này xuất hiện ở nơi đây cũng thật là quỷ dị.
Ông nhìn về phía mấy người phàm nhân bên cạnh.
Là một đại năng Đại Thừa kỳ, ông liếc mắt đã nhận ra vết thương trên vai của cậu bé nằm trên mặt đất kia vẫn còn sót lại kiếm ý.
Lại nhìn dáng vẻ vợ chồng kia sợ hãi co rúm…
Người của Hoa Di Tiên Cảnh quả thực đã động thủ với mấy phàm nhân này.
Tuy nhiên, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, là trưởng lão được tông môn dốc hết tài nguyên cung phụng, việc đầu tiên ông cần làm là duy trì uy nghiêm và lợi ích của tông môn.
Ông tuy cổ hủ nhưng cũng biết, không thể làm trò trước mặt người ngoài để tra hỏi đệ tử nhà mình. Làm vậy là làm mất thể diện của Hoa Di Tiên Cảnh.
“Chuyện này chỉ sợ có hiểu lầm, không bằng tiểu hữu cứ bình tĩnh lại, đợi ta mang người về tông môn nghiêm thẩm. Nếu trong đó có gì sai sót với đạo hữu, chúng ta nhất định sẽ không bao che.”
Là trưởng lão của tiên môn số một, lại là cường giả Đại Thừa kỳ, đối mặt một hậu bối Trúc Cơ kỳ, thái độ của Phủ Tung như vậy, dùng thân thiết ôn hòa, chiêu hiền đãi sĩ để hình dung cũng không sai.
Nếu đổi là người tông môn khác ở đây, giờ phút này đã sớm bất chấp tất cả mà chạy. Không nói đến việc diệt trừ Mặc Tầm và ba phàm nhân này để giữ thể diện cho tông môn, cũng tuyệt sẽ không có kiên nhẫn thừa thãi, càng không nói đến công chính hay điều tra chân tướng gì.
Tu tiên giới từ trước đến nay lấy cường giả làm tôn.
Trong mắt tu tiên giả, phàm nhân không thể tu luyện, thọ mệnh lại chỉ có vỏn vẹn trăm năm, từ trước đến nay chỉ là tồn tại nhỏ bé.
Bọn họ tuy sẽ không như ma tu mà thích chém giết, nhưng cũng không có gì từ bi.
Tuy nhiên, thái độ này của Phủ Tung, ngoại trừ yếu tố tính cách, còn có một điểm khác, chính là gương mặt của Mặc Tầm.
Không trách Mặc Tri Yến lúc nào cũng muốn hủy hoại gương mặt đó. Gương mặt này của Mặc Tầm quả thực là bằng chứng tốt nhất cho huyết thống của cậu và vị phu nhân Thấm Hoa kia.
Kiếp trước, trong buổi Yến hội Đào Hoa Hải, tu tiên giới tề tựu, vốn nên là khoảnh khắc các thiên chi kiêu tử của các tông môn được tỉ mỉ bồi dưỡng tỏa sáng rực rỡ.
Ai ngờ một Mặc Tầm lại bất ngờ xuất hiện, chỉ vừa có mặt đã cướp đi ánh mắt mọi người.
Cho dù chỉ mặc y phục bằng vải, phong sương mệt mỏi, trong tay chỉ cầm một thanh mộc kiếm đơn sơ nhất... Nhưng cậu chỉ cần đứng ở đó, người khác liền không còn nhìn thấy ai nữa.
Không biết có bao nhiêu người trong lúc hoảng hốt cho rằng mình đã gặp được vị tiên tử Thấm Hoa phong hoa tuyệt diễm năm xưa.
Gương mặt này khiến Mặc Tri Yến phải nhận quá nhiều lời đàm tiếu.
Cho dù Tiên tôn Hoa Vũ đích thân làm sáng tỏ, cố gắng giữ thể diện cho hắn, cũng không ngăn được miệng lưỡi của mọi người.
Trưởng lão Phủ Tung từng chịu ân huệ của vị phu nhân kia, đối với Mặc Tầm có gương mặt giống hệt bà, ông luôn có ý thân cận vài phần.
Trong kịch bản mà Mặc Tri Yến nhìn thấy, cũng chính là cuộc đời mà Mặc Tầm lẽ ra phải có, khi ông đi ngang qua Vân trấn, vô tình phát hiện ra Mặc Tầm liền kinh ngạc như gặp trời, đem cậu cùng với Liên Hoa Chi Tâm mang về Hoa Di Tiên Cảnh.
Từ đó vạch trần thân phận của Mặc Tri Yến.
Thông thường mà nói, nếu Mặc Tầm biết được con đường phía trước, nên thuận theo “kịch bản” mà đi.
Miếng ngọc bội khắc chữ “Mặc” được giấu trong tã lót năm xưa vẫn còn trong tay cậu, chưa bị vợ chồng Lý gia coi là tiền chuộc khổng lồ, đem đi cầm để chuộc cậu ra khỏi nhà lao.
Chỉ cần lấy ra, là có thể chứng minh thân phận của cậu.
Lần này, không có cái gọi là ân cứu mạng, cùng thù sát cha hại mẹ, vị phụ thân ruột kia của cậu chưa chắc sẽ lại thiên vị Mặc Tri Yến.
Dựa theo quỹ đạo cuộc đời ban đầu, người được cha mẹ ruột dốc hết sức tìm về, ôm vào lòng mừng rỡ khóc không thành tiếng, dưới sự bồi dưỡng của tông môn đi đến đỉnh cao tu tiên giới, vốn dĩ phải là cậu.
Nhưng mà, Mặc Tầm lại không định làm vậy.
Cậu không muốn quay về Hoa Di Tiên Cảnh.
Cho dù Hoa Di Tiên Cảnh là tiên môn số một, cho dù nơi đó có cha mẹ thật sự của cậu.
Nhưng cậu không muốn.
Cậu không muốn lại tự đặt mình vào một hoàn cảnh lừa gạt, để đi tranh giành cái gọi là “sủng ái của phụ thân” với Mặc Tri Yến.
Lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực, ngu xuẩn đến cực điểm.
Trời đất rộng lớn như vậy, cậu có được kỳ ngộ này, trọng sinh một lần, lại còn trước tiên nhìn thấu thiên cơ, chẳng lẽ là để lãng phí vào việc dây dưa với Mặc Tri Yến sao?
Vị Cố tiền bối kia nói, Thiên Đạo chi tử hữu ích với Thiên Đạo.
Cái gì gọi là hữu ích với Thiên Đạo?
Giúp đỡ chính nghĩa, trừ gian diệt ác, cứu vớt thương sinh…
Dù thế nào, cũng không phải là để cậu và Mặc Tri Yến vây trong một tông một phái mà tranh giành cái gọi là sủng ái.
Còn có Tiên Tôn Hoa Vũ.
Tiên đoán hư vô mờ mịt rốt cuộc chỉ là tiên đoán. Trong cuộc đời cậu đã từng trải qua, sự bất công của vị phụ thân ruột kia là thật, sự chán ghét là thật, sự tổn thương cũng là thật.
Cậu đã từng khát khao nhìn thấy cha mẹ ruột của mình như vậy, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục thê lương.
Cậu đã từng cố gắng rồi, vậy thì cứ thế đi.
Cậu từ bỏ.
Mặc Tầm vuốt ve hoa văn lõm trên chuôi kiếm, con ngươi thật sâu, mực đậm lan tràn.
Như khi cậu rút ra thanh kiếm này đã nói, cậu chỉ muốn báo thù.
Trở nên mạnh mẽ, báo thù.
Ngoài ra không còn gì khác.
Cậu cũng không muốn chấp nhận ý tốt này của Phủ Tung.
Chờ Phủ Tung mang Mặc Thập Lục về Hoa Di Tiên Cảnh, đừng nói là có thể tra hỏi được gì, tám chín phần mười là trên đường đi đã bị diệt khẩu, hoặc Mặc Thập Lục tìm được cơ hội tự sát.
Huống hồ…
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mặc Tầm vung kiếm tạo ra một đóa kiếm hoa, bóng đen lướt qua không trung.
Một tấm mặt nạ da người bị xé xuống.
Cằm của Mặc Thập Lục bị trật khớp, cuống họng co rút lại phát ra tiếng kêu đau đớn nghẹn ngào. Trên trán hắn có một vết rách, máu tươi nhỏ xuống từng giọt.
Loại mặt nạ này được dùng rất tinh xảo, nếu không biết một vài cơ quan đặc biệt, rất khó mà xé xuống khỏi mặt.
Nhưng không may, Mặc Tầm ở kiếp trước bị người đuổi giết suốt mấy chục năm. Những thứ khác có thể không học được, nhưng các loại kỹ xảo bỏ trốn lại nhớ rất rõ, thật sự biết cách gỡ nó xuống.
Chỉ là trên mặt Mặc Thập Lục sẽ có vài vết rách mà thôi.
Ánh mắt Phủ Tung ngưng lại, môi khẽ mấp máy.
Hiển nhiên ông đã nhận ra người này, cũng biết Mặc Thập Lục là thị vệ thân cận của ai.
Mặc Tầm rũ mắt xuống.
Huống hồ, nếu để Phủ Tung mang người đi, cha mẹ nuôi và đệ đệ của cậu chẳng phải sẽ vĩnh viễn không biết chân tướng sao?
Phụ mẫu không phải trách cậu sao? Đệ đệ không phải oán hận cậu sao?
Nếu đã như vậy, cậu chính là muốn cho bọn họ thấy…
Người muốn giết bọn họ rốt cuộc là ai?
Những ân oán thị phi này, rốt cuộc là ai sai? Những kỹ xảo quỷ vực, cùng tâm tư xấu xa này lại đến từ ai?
Người ra tay không phải ai khác, chính là con trai ruột của bọn họ, là ca ca ruột của Lý Chung Trình.
Cho dù không có cậu, Mặc Tri Yến cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.
Bọn họ có quan hệ huyết thống với hắn, là phụ mẫu thân sinh, là huynh đệ ruột thịt, cũng là bằng chứng hắn không phải con ruột của Mặc gia.
Mặc Tri Yến đã hao tâm tổn sức cướp đoạt tất cả của cậu, mưu toan trở thành Thiên Đạo chi tử mới, khí vận gia thân, nhất định sẽ không bỏ qua gia đình này. Cho dù là để hủy diệt vết nhơ từ sự ra đời của mình, hắn cũng nhất định sẽ tìm mọi cách làm cho bọn họ biến mất khỏi thế giới này.
Trong lòng Mặc Tri Yến, Lý gia chính là vết nhơ trong cuộc đời hắn.
“Trưởng lão có nhận ra đây là ai không?” Mặc Tầm nói.
Trên trán Phủ Tung toát ra mồ hôi mỏng: “Bổn tọa...”
“Mặc Thập Lục” Mặc Tầm nói, “một trong các thị vệ của thiếu gia Mặc gia, Mặc Tri Yến, thuộc Hoa Di Tiên Cảnh. Ta nói có sai không?”
Đồng tử Mặc Thập Lục hơi run rẩy.
Cằm hắn trật khớp, cố gắng nhiều lần nhưng không thể khôi phục. Thanh kiếm vẫn đang đặt trên cổ, hắn cũng không dám đưa tay khép lại cằm của mình. Nhưng hắn vẫn không nén được sự kinh ngạc, ánh mắt nhìn Mặc Tầm càng thêm kỳ lạ.
Ngọc bội, công pháp, tên của hắn... Người này rốt cuộc đã biết những thứ này bằng cách nào?
Phủ Tung cũng đề phòng nhìn cậu: “Sao ngươi lại biết những chuyện này?”
“Ngài chỉ cần trả lời, ta nói đúng hay không?”
Bị nhận ra, không có gì để chối cãi. Phủ Tung vốn không phải là người biết nói dối, vẻ mặt khó coi gật đầu.
Mặc Tầm nói: “Nếu đã như vậy, trưởng lão cứ mang hắn về thẩm vấn đi.”
Phủ Tung kinh ngạc.
Cậu cứ thế buông tha? Vừa nãy chẳng phải còn một bộ dáng thề không buông tha sao?
Tuy nhiên, đây là điều ông cầu còn không được. Phủ Tung không chút chậm trễ, lập tức mang người rời đi.
Chỉ một lát sau, đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mặc Tầm thu lại ánh mắt.
Cậu đánh bay mặt nạ của Mặc Thập Lục chỉ là muốn cho Phủ Tung thấy rõ mặt Mặc Thập Lục. Còn để ông mang Mặc Thập Lục đi, là bởi vì những lời kế tiếp nói ra sẽ không tiện để hắn nghe được.
Cậu phải chôn một mầm tai họa cho Mặc Tri Yến, nhưng lại không muốn Hoa Di Tiên Cảnh quá nhanh biết được sự tồn tại của cậu.
Trong sân chỉ còn lại một nhà ba người Lý gia.
Lý Chung Trình không dám lên tiếng trước mặt Phủ Tung, nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng:
“Sao huynh lại để người đó đi? Ngươi không thấy hắn muốn giết chúng ta sao?”
Lý Chung Trình nghi ngờ “Hay là huynh quen biết hắn?”
Vợ chồng Lý gia nghe vậy liền trách mắng: “Thằng hai, con nói gì vậy?”
Lý Chung Trình không phục: “Con nói sai sao? Rõ ràng là huynh ấy tự mình dẫn người đến, lại không hiểu sao thả chạy... Đúng rồi, vừa nãy huynh ấy còn gọi người đó là Mặc Thập Lục.”
Cậu ta như bắt được điểm yếu, kích động đến mặt hơi đỏ lên: “Mặc? Cùng họ với huynh? Hắn...”
Mặc Tầm lẳng lặng nhìn cậu ta, dường như thấy lại những ngày tháng cũ.
“Huynh chỉ là con nuôi của nhà ta thôi, cha mẹ nhận nuôi huynh, huynh mới sống được, huynh phải biết ơn, hiểu không?”
“Huynh là con nuôi, huynh nên lo cho ta đi học.”
“Sao huynh có thể tranh giành đồ với ta? Huynh phải nghe theo ta, huynh phải biết, nhà ta có ân lớn với huynh...”
Ân lớn?
Nhiều năm trôi qua, cái gọi là ân lớn đã trở nên nhạt nhẽo như tờ giấy mỏng manh. Ngược lại, giờ đây phải dựa vào cậu mới có thể duy trì cái nhà này.
Lý Chung Trình càng lớn, càng cảm thấy mất kiểm soát như vậy, lúc nào cũng lo lắng Mặc Tầm sẽ lấn lướt mình.
Cậu ta vội vã tìm kiếm một điểm yếu mới, để dùng nó bắt người huynh trưởng này phải nghe lời mình.
Giờ đây, khi đã tìm được, cậu ta liền mừng rỡ đến đỏ cả mặt.
Mặc Tầm thấy hơi mệt mỏi. Trước kia, cậu chưa từng nghĩ đến mục đích của những lời này từ đệ đệ, dù chúng có chói tai nhưng đều là sự thật. Cho đến khi…
Cho đến khi Lý Chung Trình đào cha mẹ đã khuất nhiều năm lên, trần trụi bày trên đại điện Tiêu Hạc, mặc cho mọi người đánh giá.
Trên bộ xương trắng còn dính đất, chỉ còn lại một ít, chỉ để khiến cậu vì áy náy mà im miệng, nhận lấy tội danh đó.
Lý Chung Trình nói cậu chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý, vứt bỏ em trai. Chưa nói đến việc Lý Chung Trình có còn nhỏ hay không, khi cậu rời đi, cậu đã sắp xếp ổn thỏa tương lai cho cậu ta.
Lý Chung Trình luôn miệng nói đó là nhà của cậu ta, bắt cậu cút đi.
Cậu đành rời đi. Sau này, khi tu luyện thành công, cậu từng quay về một lần.
Khi nhìn thấy người quen cũ từ xa, Mặc Tầm suýt nữa không nhận ra.
Sau khi cậu đi, em trai mất cha mẹ, lại không có năng lực mưu sinh, sống ngày càng thê thảm, đói đến trơ xương, phải nhặt rau trên đường mà ăn.
Mặc Tầm nhớ rõ đệ đệ không muốn gặp mình, nhưng nghĩ đến mối quan hệ tốt giữa Lý Chung Trình và gia đình cậu mợ trong trấn, cậu liền bán đi linh bảo trên người, phó thác em trai cho họ.
Khoảng vạn lượng hoàng kim, cậu sợ lòng người khó đoán, chỉ đưa cho nhà cậu mợ ba ngàn lượng, số còn lại đưa hết cho Lý Chung Trình.
Số tiền này, đừng nói là đi học, bảo cậu ta sống an ổn cả đời cũng đủ rồi.
Giọng Mặc Tầm hơi khàn, như sương sớm trong rừng.
“Người đuổi giết ngươi không có quan hệ với ta, nhưng lại có quan hệ với ngươi - Mặc Tri Yến là gia huynh ruột của ngươi.”
Lý Chung Trình không ngờ sẽ nghe được câu nói này, đồng tử mở lớn: “Cái gì?”
“Ngươi đã từng có một người gia huynh. 18 năm trước, có người đến Vân trấn, tìm được cha mẹ ngươi...”
18 năm trước, tiên ma đại chiến.
Phu nhân Thấm Hoa sinh con trên chiến trường, hơi thở thoi thóp, nhiều lần cận kề cái chết.
Lúc đó Hoa Vũ Tiên Tôn không có ở đó, kẻ thù thừa dịp hỗn loạn cướp đi đứa bé của bà, đưa đến nhà nông dân này.
Kẻ thù căm hận Mặc gia, nhưng không làm gì được, chỉ có thể dùng thủ đoạn này để trả thù, đưa cậu đến nhà nông dân này. Mục đích là vì thấy nhà họ nghèo, muốn hủy hoại tiền đồ của cậu, khiến phu thê Mặc gia sống không bằng chết.
Hơn nữa, để cậu càng thêm gian nan, kẻ thù còn nói thẳng với đôi phu thê này rằng, mình chính là vì trả thù gia tộc của đứa bé này nên mới ôm con của họ đi.
Hắn vốn muốn đôi phu thê này chịu nỗi đau cốt nhục chia lìa, oán hận Mặc Tầm.
Nhưng ai biết, đôi phu thê này tuy nghèo nhưng không ngốc.
Đứa con từ trên trời rơi xuống này có làn da non mịn, một tuổi đã có thể nói chuyện rõ ràng, đến năm tuổi, chỉ một cành cây tùy tiện nhặt được cũng có thể đánh cho thợ săn trong thôn không có sức phản kháng. Nhìn thế nào cũng không phải con của nhà bình thường.
Người ta ném con như vậy, sao có thể không quan tâm? Nhất định sẽ rầm rộ tìm kiếm.
Tên áo đen kia có vẻ lén lút, vừa nhìn đã không phải người chính trực, cho dù là để tránh họa, cũng không dám vô duyên vô cớ giữ lại con của người khác.
Tám chín phần mười, là đem con của họ đi.
Nhất định là nhận được sự sủng ái tột cùng của cha mẹ, nên mới cần phải cẩn thận như vậy.
Lúc đó khí vận của Mặc Tầm vẫn còn, đôi vợ chồng nông dân này biết cậu không phải con ruột, mà con trai ruột của họ đang được hưởng vinh hoa ở tiên môn, được sủng ái tột cùng, chiếm đoạt cuộc đời của thiếu niên trước mắt. Vì áy náy, họ đối xử với cậu rất tốt.
Mặc dù trong nhà nghèo khó nhưng vẫn dốc hết sức đối xử tử tế với cậu
Miệng Lý Chung Trình há to, vẫn theo bản năng phủ nhận: “Không thể nào, hắn là ca ca ruột của ta, con ruột của cha mẹ. Tại sao lại muốn giết chúng ta?”
“Bởi vì hắn không muốn làm huynh trưởng của ngươi.”
Mặc Tầm nhàn nhạt nói: “Hắn muốn làm thiếu gia Mặc gia.”
Đầu óc Lý Chung Trình dù sao cũng không hoàn toàn là đồ bỏ đi, cậu ta hiểu ra ý của cậu.
"Không thể nào!" Cậu ta còn cứng miệng, nhưng trong lòng đã tin hơn nửa.
Còn lý do nào khác có thể giải thích việc một vị thiếu gia ở đệ nhất tiên môn lại muốn vô duyên vô cớ giết bọn họ chứ?
Hơn nữa, tuy cậu ta không hiểu người anh ruột chưa từng gặp mặt kia có tính cách gì, nhưng cậu ta hiểu người anh nuôi sớm tối bầu bạn.
Mặc Tầm trước nay khinh thường việc nói dối.
Cậu cũng không phải người không có trách nhiệm.
Nếu thật sự là do cậu dẫn đến tai họa, không cần cậu ta lặp đi lặp lại, Mặc Tầm cũng sẽ tự giác nhận sai, sau đó cố gắng đền bù cho họ.
Nếu đã nói, vậy chính là thật.
Chưa gặp mặt, Lý Chung Trình đã cảm thấy lạnh lòng với người huynh trưởng này.
Cùng lúc đó, trong lòng cậu ta cũng cảm thấy tiếc nuối vì mất đi một điểm yếu.
Cậu ta vốn định dùng chuyện này để Mặc Tầm ngoan ngoãn giao cây Linh Lung Thảo ra.
Cho dù không biếu cho nhà cậu mợ để tạo ân tình, bán đi lấy tiền giữ cho riêng mình cũng coi như có một khoản dự phòng.
Bây giờ thì hay rồi, không còn cơ hội.
Vợ chồng Lý gia không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng vừa đi qua quỷ môn quan, lại biết được là con ruột muốn lấy mạng mình, trong lòng không dễ chịu, trên mặt cũng lộ ra vài phần thương cảm.
Mặc Tầm lau sạch kiếm, thu vào vỏ, cuối cùng nhìn thoáng qua ba gian nhà, rồi xoay người đi.
Lý Chung Trình lấy lại tinh thần, thấy hành động của hắn, vội vàng mở miệng: “Ca? Trời tối rồi, huynh muốn đi đâu?”
Vợ chồng Lý gia cũng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu.
Mặc Tầm dừng bước, “Không phải ngày nào ngươi cũng nói ta không phải anh ruột của ngươi sao? Nếu đã tìm lại được anh trai ruột, ta nên rời đi.”
"Huynh phải đi?" Lý Chung Trình sững sờ.
"Không phải đi, mà là ân đoạn nghĩa tuyệt," Mặc Tầm rũ mắt nhìn cậu ta, “Các người nuôi ta 18 năm, bảy năm đầu nhờ các người chăm sóc, mười một năm sau, tính là ta tự lực cánh sinh. Ta không nợ các người gì cả, sau này các người và ta không còn liên quan.”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của vợ chồng Lý gia hiện lên sự mờ mịt: “Tiểu Tầm...”
Mặc Tầm thờ ơ.
Có một số ân tình, nhắc đi nhắc lại nhiều lần liền không còn vẻ nặng nề nữa. Tình cảm trước nay đều là vật tiêu hao, Lý Chung Trình đã sớm tiêu hao hết tình cảm giữa bọn họ.
Từ lúc tỉnh lại trên sườn núi, nằm trên đám cỏ ẩm ướt, trái tim cậu đã dần lạnh đi.
Không còn đường lui nào cả.
Lý Chung Trình luống cuống: “Nhưng mà...”
Mặc Tầm đã xoay người đi về phía xa.
Lý Chung Trình hoàn toàn không ngờ, chỉ trong một ngày, buổi sáng gia huynh ra khỏi nhà vẫn bình thường, sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này?
Cho dù phải đi... Mặc Tầm vẫn chưa nói cây Linh Lung Thảo cậu lấy về ở đâu!
Cả chuyện trong nhà nữa…
Tiền thuốc thang của cha mẹ, tiền chi tiêu trong nhà, tiền cậu ta đi học năm sau…
Nếu Mặc Tầm đi rồi, ai sẽ chịu trách nhiệm? Chẳng phải tất cả sẽ đè lên vai cậu ta sao?
Đầu óc Lý Chung Trình hoàn toàn rối loạn. Cậu ta không biết gì khác, nhưng biết không thể để Mặc Tầm cứ thế rời đi: “Này! huynh không thể đi, huynh...”
"Cậu cứ thế đi sao?" Cố Tùy Chi cũng không thể tin được.
"Tiền bối?" Mặc Tầm khó hiểu, giải thích, “Những lời ta nói vừa nãy không phải dối trá, ta cũng không nợ họ gì.”
“Cậu nghĩ ta quan tâm chuyện này sao?”
Cố Tùy Chi xem nãy giờ, không nhịn được lên tiếng, “Cậu bây giờ đi, cậu có tin những người này nhất định sẽ thầm mắng cậu vong ân phụ nghĩa không? Cảm thấy cậu phụ lòng nhiều năm nuôi dưỡng của họ không? Tương lai chỉ cần có chút không thuận lợi, họ sẽ đổ lỗi hết lên đầu cậu.”
“Không sao cả.”
“Cái gì mà không sao cả?”
Cố Tùy Chi vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một tiếng kêu lớn:
“... Huynh không thể đi, huynh đi rồi cha mẹ làm sao bây giờ? Ta làm sao bây giờ? Huynh đứng lại đó cho ta! Chúng ta nuôi huynh nhiều năm như vậy... Huynh đúng là đồ bạch nhãn lang!”
Cố Tùy Chi tức đến bật cười: “Ôi ta cái tính này...”
Mặc Tầm sớm biết tính cách của Lý Chung Trình, chỉ coi như không nghe thấy: “Ân là ân, thù là thù, ân oán rạch ròi. Ta và họ không còn liên quan, sau này họ ra sao, cũng không liên quan đến ta.”
Cuộc đời của cậu và Mặc Tri Yến bị hoán đổi, lỗi không phải ở Mặc gia, cũng không phải ở Lý gia.
Dù sao cũng đã nuôi cậu nhiều năm, cậu cũng đã báo đáp, từ nay đường ai nấy đi. Sau này có tạo hóa gì, cũng không liên quan đến cậu.
Cậu đi con đường của mình.
Cố Tùy Chi tức giận: “Ta nói không được! Cậu mắng hắn đi! Nếu không thì đánh hắn! Cậu mà dám chọc giận ta, ta cho cậu biết thế nào là làm quỷ cũng không buông tha cậu.”
Mặc Tầm: “...”
Cố Tùy Chi thiếu kiên nhẫn nói: “Không biết mắng người à? Vậy cậu đi ra, đến lượt ta!”
Ngón tay Mặc Tầm siết chặt chuôi kiếm khẽ cứng đờ, gần như không thể nhận ra.
Cố Tùy Chi nói: “Không hiểu à? Cho ta mượn thân thể của cậu một chút, ta mắng người xong sẽ trả lại. Lão tử đời này chưa từng chịu loại tức giận này, quả thực là nhịn một lúc càng nghĩ càng giận, lùi một bước càng thêm gay go. Cậu đi ra, ta đến mắng hắn.”
Mặc Tầm chậm rãi buông lỏng ngón tay đang siết chặt, lông mi run rẩy.
Một luồng lạnh lẽo từ sâu trong cơ thể lan tràn ra toàn thân.
…
Lý Chung Trình khóc như trời sụp, tuôn ra hết những lời trong lòng, hoàn toàn không quan tâm có nên nói hay không, chửi bới bóng lưng Mặc Tầm.
Đứa con nuôi đột nhiên muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với họ, hai ông bà Lý gia vẫn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác không ngăn cản.
Lý Chung Trình hoảng loạn đến mất hết lý trí, hoàn toàn không biết mình nên làm gì.
Đúng lúc này, một bóng người lướt qua trước mắt cậu ta.
Cậu ta ngẩng đầu, phát hiện người đã đi lại quay trở về.
Cậu ta còn chưa kịp vui mừng, bỗng nhận ra có gì đó không đúng.
Mặc Tầm trước nay trầm lặng, ít nói, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Có lẽ vì gánh vác cả gia đình, bất kể lúc nào, cậu cũng căng thẳng như một cây cung, hoặc một cây tre bị gió uốn cong, nhọn hoắt thẳng đứng, trước sau đều chứa đựng sự kính cẩn.
Nhưng Mặc Tầm lúc này…
Nói thế nào nhỉ.
Giống như... thả lỏng hoàn toàn.
Mô tả này nghe rất kỳ lạ, nhưng đó là phản ứng đầu tiên của Lý Chung Trình.
Giống như dùng đầu ngón tay kéo căng một cây cung, sau khi buông ra lại lỏng lẻo, lười nhác. Gương mặt tuấn mỹ thế mà còn mang theo nụ cười, đôi mắt đen cong cong, có vài phần bất cần, khóe môi ửng đỏ cười làm người ta rợn tóc gáy.
Chỉ thấy Mặc Tầm đánh giá xung quanh, từ trong sân xách chiếc ghế duy nhất lại đây, phủi phủi bụi, rồi ngồi xuống.
Rõ ràng chỉ là một chiếc ghế mây bị gãy chân là do nhà cậu mợ bỏ đi và cho họ.
Nhưng cậu ngồi xuống, lại như đang ngồi trên một ngai vàng cao lớn nạm đầy kim cương hồng ngọc. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, một vật nặng vô hình đè lên lưng cậu ta.
Thiếu niên vắt chéo đôi chân thon dài, một tay chống cằm, rũ mắt xuống, vẻ mặt hờ hững mà chán chường, khóe môi nhếch lên:
“Đến đây nào, cậu nhóc, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”