Không khí trong phòng như đông đặc lại. Dù là Lính gác hay Dẫn đường, tất cả đều như bị hút hồn, đứng lặng hồi lâu không nhúc nhích. Một lúc sau, Phương Nhiên nghe thấy tiếng người xung quanh thì thầm hỏi:
"Trận chiến kết thúc rồi sao?" Nhưng chẳng ai đáp lại.
Không khí lại căng thẳng thêm một lúc, cho đến khi một nhân viên hậu cần lao vào phòng, lớn tiếng hô:
"Các Dẫn đường chưa có nhiệm vụ thanh lọc, xin hãy đi theo tôi!"
Những người trong phòng lại bắt đầu nhìn nhau: Có nhiệm vụ quan trọng nào sao?
Giữa những tiếng bàn tán, vài Dẫn đường lần lượt đứng dậy. Phương Nhiên hiện tại cũng không có Lính gác nào đang chờ, nên chỉ có thể đứng dậy theo.
Cậu mơ hồ được đưa lên chiếc xe bay, rồi cùng với hơn chục người khác được khẩn cấp chuyển về Tổng bộ.
Chiếc xe bay rất nhanh, chỉ hơn hai mươi phút sau, Phương Nhiên đã nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thấy hình dáng mấy tòa nhà cao tầng của Tổng bộ trong màn mưa bụi.
Kiến trúc tràn ngập cảm giác công nghệ cao đó, dưới ánh đêm và màn mưa, lại mang một vẻ huyền ảo kỳ lạ.
Xe bay bắt đầu từ từ hạ xuống, Phương Nhiên đột nhiên có một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Kể từ khi xuyên không đến thế giới này, cậu thường nghe nói Lính gác và Dẫn đường có một sợi dây liên kết vô cùng huyền diệu, nhưng Phương Nhiên vẫn luôn chỉ xem việc thanh lọc như một công việc.
Sau khi đối mặt với Lính gác đó vào ban ngày, trong lòng cậu lại nảy sinh một nỗi bồn chồn khó dứt bỏ. Nó thôi thúc cậu, khiến cậu không thể phớt lờ.
Mọi người lần lượt xuống xe, một nữ Dẫn đường mặc đồng phục Trung tâm nhanh chóng bước về phía họ.
Phương Nhiên nhận ra cô là Phương Lê Vũ, người phụ trách điều động hậu cần của Khu 4.
"Các vị Dẫn đường"
Sắc mặt cô căng thẳng, giọng điệu cũng dồn dập hơn thường ngày
"Trung tâm tạm thời điều động các bạn tham gia một nhiệm vụ thanh lọc đặc biệt, sau đó tôi sẽ bổ sung thỏa thuận bảo mật."
Dưới sự hướng dẫn của Phương Lê Vũ, cả nhóm hướng về tầng hầm.
Sau khi liên tiếp đi qua bảy, tám cánh cửa hợp kim dày nặng, rồi đổi sang hai lần thang máy, họ vẫn không ngừng đi sâu xuống lòng đất. Trên đường đi liên tục có người gia nhập đội ngũ, ai nấy đều biểu cảm căng thẳng và nghiêm trọng.
Phương Nhiên nhạy bén nhận ra những người này đều là Dẫn đường.
Rốt cuộc là ai mà cần nguồn năng lượng thanh lọc lớn đến vậy? Khu 4 tuy có phần nguy hiểm hơn các phân khu khác, nhưng nhờ khả năng lãnh đạo khá tốt của Trung tâm, công tác thanh lọc luôn diễn ra ổn định và có trật tự. Một đội hình lớn như thế này, cậu chưa từng gặp bao giờ.
Số lượng người trong đội dần tăng lên, Phương Lê Vũ lại dẫn họ đổi một lần thang máy nữa. Chiếc thang máy cuối cùng này không giống sản phẩm của thời đại này, khắp nơi đều gỉ sét loang lổ, trông đã có vẻ cũ kỹ.
Màn hình trên tường ngoài hiển thị độ sâu đang giảm xuống, còn chập chờn mấy chữ cái tiếng Anh. Chữ màu đen trên nền đỏ, Phương Nhiên nhận ra tín hiệu này.
"DR002" – Điều này cho thấy có một Lính gác cấp A trở lên sắp lâm vào trạng thái bạo tẩu!
Phương Nhiên đột nhiên cảm thấy hôm nay mình thật sự có chút xui xẻo. Cậu đến Tổng bộ vốn là để nộp đơn xin chuyển khu, nhưng giữa đường đã bị đưa đi.
Giờ đây, trời xui đất khiến lại trở về nơi này, cậu có cảm giác chẳng phải điềm lành gì cả...
Phương Nhiên dựa vào vách thang máy, đột nhiên cảm thấy hơi rung chuyển, nhắc nhở độ sâu trên màn hình dừng ở 512 mét. Xem ra họ đã đến đích. Bên ngoài là một hành lang sâu hun hút. Phương Lê Vũ kéo cơ quan trên tường, đèn ở hai bên hành lang lần lượt bật sáng. Ánh đèn không chói mắt, nhưng trái tim Phương Nhiên lại đập thình thịch cùng với những điểm sáng bật lên, một nỗi sợ hãi đi đến một nơi không rõ tên bỗng dưng dâng trào.
Mọi người nhanh chóng đi đến cuối hành lang, theo chỉ thị của Phương Lê Vũ, hợp sức đẩy. "Oanh ~" Cánh cửa kim loại dày nặng mang tính cơ khí được mở ra, một phòng thanh lọc đặc biệt hiện ra trước mắt họ.
Không giống các phòng thanh lọc thông thường, nơi đây kín mít, những bức tường trắng toát mang lại một cảm giác áp lực vô hình.
Một tấm chắn bán trong suốt chia căn phòng làm đôi, với đủ loại dụng cụ không rõ tên, cùng một màn hình điều khiển khổng lồ. Điều thu hút sự chú ý nhất chính là bóng dáng đằng sau tấm chắn.
Lính gác toàn thân bị trói buộc bằng vật liệu đặc biệt, ngay cả đôi mắt cũng bị che bởi dây đai, cả người bất động ngồi ở đó. Dù trong tình trạng như vậy, hắn ta vẫn phát ra một cảm giác áp chế mạnh mẽ, khó lòng bị phớt lờ.
Phương Nhiên cảm thấy bóng dáng đó có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ đó chỉ là ảo giác. Vật liệu của tấm chắn rất đặc biệt, tản ra một màu xanh nhạt huyền ảo. Không hiểu vì sao, mắt Phương Nhiên đột nhiên như bị châm chích, chợt đau nhói, nỗi bồn chồn trong lòng càng rõ rệt hơn.
Cậu vội vàng dời tầm mắt.
Góc phòng còn đứng hơn chục Lính gác, có vài người thậm chí là những gương mặt thường xuyên xuất hiện trên tin tức. Sự bất an trong lòng bắt đầu trỗi dậy, rốt cuộc là ai đã khiến những Lính gác cấp cao này phải sẵn sàng ứng chiến như vậy?
Phương Lê Vũ lúc này bắt đầu phân công nhiệm vụ, yêu cầu các Dẫn đường truyền năng lượng vào dụng cụ.
"Vì Lính gác không chịu phối hợp, cần phải thông qua dụng cụ đặc biệt để cưỡng chế thanh lọc."
Cô nhanh chóng giảng giải vài điểm cần lưu ý, còn nhấn mạnh lại rằng dụng cụ này an toàn. Hơn hai mươi Dẫn đường có mặt nhìn nhau, có người do dự hỏi:
"Sẽ không xảy ra thanh lọc ngược chứ?"
Thanh lọc ngược? Phương Nhiên lại một lần nữa giật mình.
Đối với cậu, đây là một thuật ngữ lạ lẫm chỉ tồn tại trong sổ tay của Dẫn đường. Thanh lọc thông thường có thể được coi là một quá trình trị liệu do Dẫn đường hoàn toàn chủ đạo. Thời gian và độ sâu của trị liệu đều do ý chí của Dẫn đường quyết định.
Nhưng nghe nói một số Lính gác cấp S trở lên khi thanh lọc có thể tùy ý cướp đi năng lượng của Dẫn đường, thậm chí trong trường hợp nghiêm trọng còn có thể làm tổn hại đến tinh thần hải của Dẫn đường.
"Trong trường hợp đặc biệt, chúng tôi sẽ kịp thời ngắt thiết bị. Các bạn có thể yên tâm!"
Thần sắc và ngữ khí của cô chắc chắn, cuối cùng mọi người cũng buông bỏ nghi ngờ.
Mọi thứ đã sẵn sàng, dụng cụ thanh lọc được khởi động, phát ra một loại tiếng vù vù tần số thấp. Các con số trên màn hình điều khiển bắt đầu nhảy múa, nhịp tim Phương Nhiên cũng tăng tốc theo.
Cậu có bí mật của riêng mình.
Sau ba tháng xuyên không, không biết có phải do cậu ảnh hưởng hay không, cơ thể này cũng bắt đầu sản sinh tin tức tố. Giống như trước đây, mùi cam ngọt ngào, tươi mát.
Ban đầu Phương Nhiên không biết phải làm sao, sau đó mới dần kiểm soát lại việc phát tán tin tức tố, thậm chí phát hiện rằng khi tin tức tố càng đậm đặc, khả năng thanh lọc của cậu cũng sẽ tăng lên.
Mùi hương cam này giống như vũ khí gian lận của cậu, giúp cậu thanh lọc các Lính gác cấp cao mà không hề tốn sức.
Đương nhiên Phương Nhiên cũng không định bại lộ bí mật của mình. Cứ diễn qua loa là được. Cậu lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt tay lên dụng cụ.
Khoảnh khắc năng lượng được hấp thụ, tinh thần hải của Phương Nhiên thoáng qua một tia bất thường nhưng rất nhanh biến mất, cậu thậm chí cho rằng mình đã bị ảo giác.
Thế nhưng ngay trong cùng khoảnh khắc đó, Lính gác sau tấm chắn hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong, như thể đã phát hiện ra điều gì thú vị.
Những dữ liệu trên màn hình lớn thu hút mọi sự chú ý, hoàn toàn không ai phát hiện ra sự khác thường của hắn ta.
Phương Nhiên cúi đầu, chậm rãi phát ra năng lượng. Cậu giờ đây đã có thể kiểm soát tốt việc phát tán tin tức tố, trên người chỉ còn một tia hương khí như có như không. Dụng cụ này cũng khá tốt.
Tuy rằng tốc độ hấp thụ hơi chậm, nhưng có thể tránh tiếp xúc với những Lính gác kia. kho*i c*m sung sướng khi thanh lọc, luôn khiến một số Lính gác tùy tiện tự đại cho rằng cậu cố ý với họ, thậm chí sau đó sẽ dây dưa không dứt.
Cái lũ Lính gác chó chết này...
Dường như để trừng phạt sự lơ đễnh của cậu, bàn tay phải Phương Nhiên đặt trên dụng cụ đột nhiên như bị một vật kim loại lạnh lẽo mạnh mẽ siết chặt.
Lòng cậu giật mình, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng lại phát hiện tay phải như bị thứ gì đó kẹp chặt, hoàn toàn không thể cử động.
Không ổn!!!
Cậu ngẩng đầu định báo cáo cho Phương Lê Vũ, nhưng một cảm giác nặng nề truyền đến từ tinh thần hải khiến cậu không thể mở miệng nói chuyện. Năng lượng trong cơ thể bắt đầu bị rút cạn, tin tức tố theo đó mất kiểm soát, mùi cam nồng đậm như muốn xông ra khỏi cơ thể cậu.
Chẳng lẽ là thanh lọc ngược? Phương Nhiên trong lòng kêu to không xong, liếc mắt thấy các Dẫn đường bên cạnh chỉ hơi tái mặt, căn bản không hề hoảng loạn như cậu.
Chỉ có cậu xuất hiện loại tình huống này sao? Không phải nói rằng nếu xảy ra tình huống này sẽ lập tức ngắt thiết bị sao? Lòng tin giữa người với người đâu cả rồi?
Năng lượng trong cơ thể Phương Nhiên cạn kiệt quá nhanh, cậu không chống đỡ được mà ngã nhào vào dụng cụ, sợ tới mức người bên cạnh kêu to. Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, cậu nghe được có người ở kinh hô:
"Chỉ số hắc hóa của Lính gác bắt đầu giảm xuống!"
Phương Lê Vũ thấy có người ngã xuống, vội vàng gọi đội trị liệu lên cứu chữa. Phương Nhiên đã rơi vào hôn mê, nhân viên y tế nhanh chóng tiêm thuốc ổn định cho cậu rồi đưa lên cáng.
Ngay lúc bên này đang luống cuống tay chân, nhân viên theo dõi số liệu trên màn hình quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
"Chỉ số hắc hóa đã giảm xuống dưới mức an toàn!"
"Cái gì?!"
Tất cả những người có mặt đều nghi ngờ mình đã nghe lầm. Người kia run rẩy nói:
"Xảy ra trong khoảnh khắc vừa rồi, chỉ số hắc hóa đã giảm 10 phần trăm."
Điều này có nghĩa là nguy cơ Lính gác bạo tẩu đã được giải trừ, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Phương Lê Vũ vội vàng yêu cầu các Dẫn đường ngừng công việc, rồi nói với một Dẫn đường nam đứng trước bảng điều khiển:
"Chủ nhiệm, để đảm bảo an toàn, xin hãy xác nhận xem ý thức của Lính gác đã tỉnh táo chưa."
Dù sao Lính gác đang trên bờ vực bạo tẩu, cho dù chỉ số hắc hóa đã giảm, ý thức có thể vẫn ở trạng thái cuồng bạo, như cũ có khả năng tạo thành thương vong.
Kim Minh cũng ý thức được điểm này, anh đeo tai nghe và nhấn nút liên lạc.
"Lính gác số 97, anh có nghe được tôi nói chuyện không?"
Người Lính gác trẻ tuổi sau tấm chắn trong suốt hơi ngẩng đầu lên, đối với phía trước không biết nói câu cái gì.
"Chủ nhiệm, anh ấy nói gì đó?"
"Anh ấy nói..... 'Thích nhất vị soda cam'?"