[ “Không cần nhấn vào cũng biết câu view,… chẳng phải chỉ hỗ trợ một chút thôi sao? 1V3 vẫn chơi ngon chứ?” ]
[ “666 quá trời, quang đạn và liên kết pháo giống nhau ghê, tôi đi thử phát, mà cứ rơi lẹt đẹt!” ]
[ “ĐM* yêu yêu, người đẹp kỹ thuật cao, đúng tuyệt hảo!” ]
[ “Cái gì cơ, cả người lục trang, cấp cao, xem đi, Nguyên Linh đánh nàng chẳng thấy đau gì, cấp bậc nghiền áp là đây à?” ]
[ “Lầu trên muốn làm gì? Ngươi đón ba lần quang đạn thử xem?” ]
[ “Nhìn thì dễ, làm thì khó thật sự — ta bị hỏng tay rồi, chẳng thể cùng phóng một lần!” ]
[ “Mỹ nữ tỷ tỷ dẫn chúng ta đi được không!, thèm thuồng quá à ~” ]
[ “Cái này là giá trị nhan sắc hả ha ha, lại còn là thao tác kỹ xảo à? Muốn đẩy mình thành nữ thần của trò chơi sao?” ]

Cố Lí khẽ nhướng mày trước những bình luận hỗn độn kia, ánh mắt thờ ơ như gió thoảng ven hồ. Những lời khen chê, tò mò, ngập tràn đùa cợt - cô chẳng thèm để ý. Tất thảy khẳng định, video chắc chắn sẽ dẫn đầu xu hướng. Chỉ cần ngồi đợi tiền thưởng từ diễn đàn là đủ.

Tắt tab diễn đàn, cô trở lại trò chơi. Vội vàng bước vào thành, Cố Lí thẳng tiến đến Dược Tông tìm gặp tiểu nam hài để giao thảo dược.

Cậu bé gật đầu nhẹ, tỏ ý hài lòng, rồi phát thêm một nhiệm vụ mới: “Ta cần thêm một ít cỏ tăng lực, ngươi giúp ta gom thêm về đi.”

Cố Lí khựng lại, rồi rút một vài đám cỏ tăng lực trong ba lô đưa cậu ta — vừa đủ dư. Cậu bé mỉm cười, nói tiếp: “Nếu có thêm thì tốt quá, ta còn cần cỏ cầm máu.”

Mỗi lần như thế, Cố Lí không cần chạy đi đâu xa, từ ba lô rút thẳng thảo dược ra giao cho cậu. Sáu nhiệm vụ liên tiếp hoàn thành vèo vèo mà cô chẳng phải dịch chân khỏi chỗ — thăng lên đến cấp 8 trong nháy mắt. Sảng khoái!

Dược Tông hôm đó hiếm bóng người, nếu không, các người chơi khác nhìn cô nhận – giao nhiệm vụ liên tục sẽ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị đến chết mất.

Cậu bé thỏa mãn ôm đống thảo dược trong tay, bất ngờ bị một lão giả quở trách:
“Ta đã giao cho ngươi đào thảo dược, vậy mà ngươi lại lười biếng! Phạt ngươi luyện ba lò Thanh Tâm Đan!”

Cậu bé xị mặt ra nhưng không dám cãi, nhỏ giọng đáp:
“Dạ, sư phụ.”

Tiểu nam hài rời đi, con mèo đen Mặc Hoàn lại tiến đến bên cạnh Cố Lí, làm nũng kêu “Meoww~”. Quản sự Dược Tông —  sư phụ cậu bé — nhìn thấy cô lưu lại, liền tiến lên hỏi:
“Ta có chút việc cần nhờ, không biết cô có thời gian không?”

Cố Lí: “…..Có.”

Lại tiếp tục một cái nhiệm vụ mới, là liên hoàn chạy chân nhiệm vụ?!

Không có biện pháp, Cố Lí chỉ có thể tiếp nhận mấy cái bình dược, chạy tới luyện khí tông tìm NPC giao vật phẩm hộ quản sự.

Thật vất vả tìm được luyện khí tông của cái kia NPC, kết quả NPC lại đang luyện khí, chốc lát cũng không gặp được.

Cố Lí chỉ có thể chờ, nhưng càng chờ, trong lòng nàng lại càng nảy sinh nhiều suy nghĩ.

Nàng nhìn sang một học đồ đang làm nghề nguội (gia công) bên cạnh, liền đến gần hỏi: "Luyện khí đều phải làm nguội sao?"

Học đồ lau mồ hôi, trả lời: "Không cần đâu, sư phụ nói lực khống chế của tôi không được tốt lắm, nên bảo tôi làm nguội luyện kiếm để rèn luyện thêm."

Thảo nào, luyện khí thì trực tiếp dùng linh hỏa để luyện hóa là được, nhưng phương pháp làm nguội nguyên thủy thế này cũng ổn.

Cố Lí hỏi tiếp: "Hiện tại cậu đã có thể luyện khí chưa?"

Học đồ tự hào gật đầu: "Đó là đương nhiên! Mặc dù không luyện chế được những thứ cao cấp lắm, nhưng mấy thứ thông thường thì tôi dư sức!"

Cố Lí nghe vậy vui vẻ, liền hạ giọng hỏi: "Vậy cậu có lò dược dùng để luyện tập không? Có thể bán cho tôi một cái không?"

Học đồ vừa nghe, cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, cũng hạ giọng xuống: "Có chứ! Cô muốn không? Tôi đã luyện được vài cái rồi!"

Cố Lí tiếp lời: "Tôi muốn! Nhưng tôi không dư dả lắm, chỉ có mấy lượng bạc thôi..."

Học đồ nghĩ ngợi một chút, đặt đồ vật trên tay xuống, kéo Cố Lí ra một góc, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ba cái lò lớn nhỏ khác nhau :

"Hàng lỗi, ngoại hình hơi xấu nhưng không ảnh hưởng đến việc luyện đan. Cái lớn nhất này bảy lượng bạc, cái trung bình năm lượng, cái nhỏ nhất ba lượng. Cô muốn cái nào?"

Cố Lí xem xét chất lượng ba cái lò, phát hiện chúng đều có phẩm chất màu lục, nhưng thuộc tính thì rất tốt, đúng như lời cậu ta nói, chỉ xấu ở bề ngoài. Cô liền chỉ vào cái lớn nhất: "Tôi muốn cái này!"

Học đồ lập tức vui ra mặt, không ngờ lại kiếm được khoản tiền ngoài lề, nhanh chóng nhận lấy tiền của Cố Lí rồi đưa cho cô cái lò dược lớn.

"Một lò nhiều nhất có thể luyện được mười viên. Số lượng đan dược sản xuất ra nhiều hay ít còn tùy thuộc vào cấp độ luyện dược của cô đấy nhé."

Cố Lí gật đầu, cô đương nhiên là biết điều đó.

Kiếm được khoản thu nhập thêm, học đồ vui vẻ trò chuyện với Cố Lí, kể cho nàng nghe không ít chuyện bát quái của các tông môn trên Tiên Sơn.

Chờ NPC luyện khí đi ra, hai người nhanh chóng dừng cuộc trò chuyện, mỗi người làm việc của mình.

Cố Lí lấy ra mấy bình dược, đưa cho NPC để giao nhiệm vụ.

NPC kia gật đầu, lại giao cho Cố Lí một nhiệm vụ chạy chân.

Cố Lí bất lực chẳng nói nên lời, nhưng không có cách nào khác, chỉ đành cắn răng tiếp tục làm.

Sao lại khác hẳn với những gì ghi trong bài viết thế này! Có bước nào sai rồi ư?

Cứ như vậy, Cố Lí vừa chạy chuỗi nhiệm vụ, vừa tranh thủ thời gian làm các nhiệm vụ nhỏ lẻ, lại vừa đào thảo dược. Khi mọi người đều đã lên cấp cao hơn, cô nàng vẫn ở cấp tám.

Thế nhưng, mấy ngày này cũng không hề lãng phí, Cố Lí đã xây dựng mối quan hệ tốt với mấy NPC ở Dược Tông và Luyện Khí Tông, tăng không ít điểm hảo cảm. Thậm chí vì Mặc Hoàn và bản thân có "thiên phú" về luyện dược, cô còn được một vị quản sự của Dược Tông thưởng cho một ngọn linh hỏa.

Cấp bậc linh hỏa không cao, nhưng ở giai đoạn hiện tại để luyện dược thì đã quá đủ.

Cố Lí hăm hở, sau khi giao xong không biết là nhiệm vụ chạy chân thứ bao nhiêu, nàng chuẩn bị đi luyện dược. Kết quả, quản sự Dược Tông trực tiếp tặng cho nàng chiếc nhẫn kia.

"Mấy ngày nay ngươi đã làm không ít việc cho Dược Tông, vất vả rồi. Đây là một chiếc nhẫn ta tình cờ có được, ta không dùng đến, nay tặng cho ngươi đấy."

Cố Lí nhận lấy chiếc nhẫn màu bạc, vẫn còn đang ngơ ngác.

Không phải nói nhiệm vụ rất khó sao? Sao làm một đống nhiệm vụ chạy chân lại nhận được nó?

Vẫn còn sững sờ, Cố Lí lắp bắp cảm ơn quản sự, sau đó hỏi có thể thuê một căn phòng để luyện dược không. Quản sự rất có thiện cảm với nàng, liền trực tiếp sắp xếp miễn phí cho nàng một căn phòng luyện dược không có người dùng.

Sau khi cảm ơn lần nữa, Cố Lí bước vào căn phòng luyện dược.

Sự kinh hỉ đến quá đột ngột khiến Cố Lí có chút hoảng hốt.

Giờ đây nàng nhận ra, không thể hoàn toàn dựa vào ký ức đời trước, bởi vì bản thân nàng – con bướm này – chỉ cần khẽ vẫy cánh một chút, thì tiến trình nhiệm vụ của trò chơi đã hoàn toàn thay đổi.

Thở dài, Cố Lí bắt đầu xem thuộc tính của chiếc nhẫn.

【 Linh Giới (??? )

Cấp bậc: Màu tím (có thể phát triển)

Thuộc tính: +4 chỉ số thông minh, +10 tinh thần

Hào quang: Tốc độ hồi phục linh lực tăng 10%. 】

Thuộc tính rất tốt, đặc biệt là hào quang tăng tốc độ hồi phục năng lượng, có thể giúp Cố Lí tiết kiệm không ít thuốc năng lượng.

Tên của chiếc nhẫn này có dấu chấm hỏi phía sau, chứng tỏ tên thật không phải là cái này. Cố Lí đeo nhẫn lên và nhìn tay, đoán rằng sau này khi mở khóa cấp bậc cao hơn, tên thật hẳn sẽ được hiển thị.

Trong bài viết, các nhiệm vụ mở khóa cấp bậc ở giữa không được đề cập, chỉ biết cuối cùng chiếc nhẫn này có thể lên đến Thần Khí, tốc độ hồi phục linh lực có thể tăng lên đến 40%, quả thực là vô địch.

Lúc đó sẽ không cần lo lắng thiếu năng lượng, cứ tùy tiện mà dùng kỹ năng thôi! Bất quá, không cần nghĩ cũng biết việc nâng cấp chắc chắn rất khó.

Thần Khí nào có dễ dàng có được, chiếc lò dược cấp thần của nàng ở đời trước cũng đã phải tốn không ít công sức mới có.

Nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt Cố Lí dần trở nên lạnh lùng. Đời này nàng sẽ sớm có được lò dược, tránh xa tên tra nam chết tiệt kia. Nếu không tránh được, thì sẽ đập nát đầu cả tên tra nam lẫn tra nữ!

Rõ ràng đã có bạn gái, thế mà lại vì dược của mình, có thể giả vờ thâm tình suốt hai năm... Thật kinh tởm!

Và chính mình cũng thật ngốc, người ta tùy tiện đối tốt với mình một chút, mình liền ngây thơ cho rằng người ta là người tốt.

Cố Lí rũ mắt xuống, lấy lò dược ra, chìm vào hồi ức...

….

Ba cô bị ung thư giai đoạn cuối, ra đi rất đau đớn. Tuy vậy, trong giây phút cuối đời vẫn cố gắng gượng mỉm cười với cô:  "Cố Lí của chúng ta nhất định phải lớn lên thật vui vẻ, khỏe mạnh nhé."

Cố Lí bé bỏng đứng bên mép giường, gật đầu thật mạnh.

*

"Nó chính là cái đồ vướng chân!" Mẹ Cố Lí cau mày nói với người khác: "Hơn nữa, bà không biết đâu, nó có bệnh! Cả ngày ủ rũ nhìn đáng sợ lắm!"

"A? Sao lại thế?"

"Tôi biết thế nào được? Tóm lại là không nói chuyện, hỏi gì cũng không nói, giống như đứa ngốc ấy. Tôi muốn đưa nó đi khám bệnh."

"Đưa đi đâu?"

"Chỗ XX."

"Hả, nghe nói đi chỗ đó đều là bệnh tâm thần mà!"

"Nó chính là bệnh tâm thần!"

Đứng ở góc lén nghe, Cố Lí – thuở đấy vẫn là một cô bé - biểu tình sợ hãi, run rẩy tự ôm lấy bản thân.

*

Chú hàng xóm nhìn cô với ánh mắt đáng khinh. Bạn học mỗi ngày cười nhạo cô không có ba, là một đứa mồ côi, không ai cần, sau đó bắt nạt cô. Thầy giáo chẳng những không bảo vệ, mà còn vì người nhà chưa đưa "phong bì", nên làm ngơ mặc kệ bạn học bắt nạt.

Bạn nhỏ Cố Lí về đến nhà chẳng những không có sự quan tâm của mẹ, mà trong lòng chỉ có sự sợ hãi vì sắp bị ép đi khám bệnh.

*

"Đứa nhỏ này bị bệnh gì?" Bác sĩ mặc áo blouse trắng hỏi trợ lý.

"Nói là bệnh tâm thần." Trợ lý bĩu môi.

Bác sĩ trợn mắt, "Nhìn rất bình thường mà, chỉ là hơi tự bế thôi. Thôi được rồi, dù sao chúng ta nhận tiền thì làm việc thôi, đưa nó vào đi."

Cố Lí đã lớn hơn một chút, trầm mặc ít nói, bị phớt lờ hay đối xử qua loa cũng không nói một lời, nhìn rất u ám.

*

Trong trò chơi.

"Đây đều là dược của cậu làm sao? Cậu thật lợi hại!" Cậu trai dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chằm chằm cô.

Cố Lí có chút ngốc, đây là người duy nhất sau khi bố cô qua đời đối xử với thân thiện với cô.

Cậu ấy vây quanh Cố Lí, không ngừng khen nàng xinh đẹp, còn chọc cho nàng cười.

Cố Lí rung động.

….

"Cố Lí, cậu sẽ không thật sự cho rằng tôi thích cậu chứ?" Cậu trai nhếch miệng cười, ánh mắt tràn đầy chán ghét: "Nếu không phải vì dược của cậu, ai sẽ ở bên cậu lâu như vậy?"

"Kỳ quái, yếu đuối lại vô dụng, cũng chỉ được cái mặt mũi thôi."

Người phụ nữ trong lòng cậu giận dỗi: "Anh thích khuôn mặt của cô ta à?"

Cậu vội vàng cười xoa dịu, nịnh nọt: "Sao có thể chứ, cô ta kém xa em!"

….

Cố Lí thuần thục châm linh hỏa, cầm lấy thảo dược và bắt đầu những động tác máy móc. Cô đã quá quen thuộc với việc luyện dược, không cần nghĩ, không cần suy bước tiếp theo, cơ thể cũng sẽ tự phản ứng.

Hai mắt cô vô hồn, vẫn còn chìm trong những suy nghĩ miên man.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play