Người chơi đều thầm mong có thể làm quen với cao thủ, nhưng nếu mang tâm địa xấu xa mà mặt dày bám theo, liệu đại lão có rảnh mà dành chút thời gian quý giá để để ý đến sao?
Đừng có vừa gặp đã bám riết không buông, hơn nữa còn làm người ta thấy chướng mắt.
Vì vậy, đám người chơi chỉ biết trơ mắt nhìn Cố Lí rời đi, sau đó thở dài tiếc nuối rồi quay lại tiếp tục luyện cấp. Nhưng sự thật là, họ đã bị bộ trang bị trên người Cố Lí kích thích mạnh mẽ, đến mức đánh quái cũng nhanh tay lẹ chân hơn.
Bị dòm ngó cả đường đi, Cố Lí bất giác siết chặt Đăng Trượng. Bản thân vốn là người sống khép kín, dù kiếp trước trong game là một luyện dược sư có tiếng, nhưng vì bị tra nam lợi dụng ép cô luyện thuốc mà cô hầu như không ra khỏi nhà. Cho nên cô rất không quen với tình huống bị nhiều ánh mắt nóng bỏng soi mói kiểu này.
Thế nhưng nghĩ đến việc kiếp này phải sống tốt hơn, Cố Lí khẽ buông lỏng tay cầm Đăng Trượng, trộm nghĩ: "Chẳng phải chỉ là bị nhìn thôi sao, nhìn thì nhìn đi, mình cũng không rụng mất miếng thịt nào."
Chẳng sao cả, cứ việc nhìn đi!
Cố Lí bước vào Tân Thủ Thôn, theo bản năng tìm một chỗ hẻo lánh để chuẩn bị mở quầy bán hàng. Nhưng rồi lại mím môi, quyết định đến nơi đông người hơn, lúc này mới lấy trang bị ra đặt xuống đất.
Đám người chơi phát hiện có người dám bán trang bị ngay đầu game, lập tức xúm lại vây kín tận ba vòng, bu đen đu đỏ.
“Úi trời! Có món đồ tím của pháp sư kìa! Đắt đỏ dữ vậy?!”
“Tận năm lượng bạc á?! Trong người tôi mới có vài chục đồng cắc!”
“Mấy món đồ xanh cũng hơn mười đồng đến cả lượng bạc, ai mà mua nổi?”
“Thôi quấy rầy rồi … đúng là chúng tôi không xứng…”
…
Đám người chơi nhìn trang bị mà chảy nước miếng, nhưng dù vậy, chẳng ai đủ tiền để mua!
Lúc mới vào game, mỗi người chỉ có 10 đồng xu, trong khi cửa hàng NPC bán một cái bánh bao hồi chút thể lực cũng đã tốn 1 đồng. Thuốc thì lại càng đắt, cấp thấp nhất cũng tận 5 đồng. Bình thường thì người chơi chẳng ai mua nổi.
Phần lớn người chơi đều nghèo, nhưng cũng có vài người có tiền, đó là những người hoặc có kỹ thuật giỏi như Cố Lí, hoặc là dân "thổ hào" (chỉ người giàu).
Người trước có thể tự đi đánh quái, rơi đồ đem bán kiếm lời. Người sau thuộc phái “nạp game”, tiêu tiền mua vàng, hoặc lập đội riêng để "cày vàng".
Cố Lí không hề lo mình bán không được.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau đã có người nghe tin chạy tới. Người đó mặc đồ toàn trang bị xanh, thậm chí còn có hai món đồ tím lấp lánh… – vừa nhìn đã biết là đại cao thủ.
Đại lão không quan tâm ánh mắt hâm mộ của đám người ăn dưa, đi thẳng đến sạp của Cố Lí, liếc qua đôi giày tím và lập tức chuẩn bị mua.
“Đôi giày này, tôi muốn.” Một giọng nam trầm thấp vang lên khiến Cố Lí vội ngẩng đầu.
Một người chơi trông hơi quen mắt xuất hiện trước mặt cô. Cô chớp mắt rồi hỏi: “Tên ngươi là gì?”
“Thanh Chấp.” Người pháp sư chỉ nói hai chữ.
Cố Lí gật đầu: “Tôi là Cố Lí.”
Vừa bắt đầu giao dịch, Cố Lí vừa nghĩ: Quả nhiên là Thanh Chấp – pháp sư đứng đầu bảng Nguyên Linh kiếp trước.
Giao dịch thành công, Cố Lí nhận được 5 lượng bạc, Thanh Chấp lấy được giày. Đôi bên đều hài lòng.
Thanh Chấp: “Cảm ơn. Sau này nếu có đồ pháp sư tốt, có thể liên hệ với tôi.”
Đồng thời, anh ta gửi lời mời kết bạn.
Cố Lí gật đầu: “Được.”
Thanh Chấp khẽ gật đầu chào rồi rời đi.
Mọi người xung quanh tròn mắt ngạc nhiên, “Quả là đại lão, thật giàu ~”. Cố Lí im lặng nhưng trong bụng lại mở cờ tưng bừng, tiếp tục ngồi xuống đất mở sạp như cũ.
Ôi trời ơi ~ cư nhiên kết bạn được với Thanh Chấp!
Trong mắt Cố Lí hiện lên một tia vui vẻ. Điều khiến Thanh Chấp nổi tiếng nhất thực ra không phải là anh ta là pháp sư số một hệ Nguyên Linh, mà là năng lực… của đồng tiền.
Nhớ có lần gây chấn động nhất, Thanh Chấp đã chi ra 800 triệu tiền liên minh (đơn vị tiền trong game) để mua một thú cưỡi thần cấp — đúng là giàu không ai bằng!
Trang bị và dược phẩm của pháp sư chắc chắn có đầu ra! Đôi mắt Cố Lí sáng rực lên, khiến không ít người chơi đang nhìn trộm cô cũng ngây người.
Trời ơi! Trong mắt cô ấy có tính tú kìa!
Không lâu sau, hai món đồ xanh còn lại cũng được bán sạch. Cố Lí thu quầy, đi thẳng đến tông môn.
Lúc này trong túi cô đã có hơn 9 lượng bạc, vì vậy cô chi hẳn 1 lượng bạc để mua một lọ linh thú hoàn (đồ ăn cho thú cưng), rồi đến quảng trường của tông môn tìm một con mèo đen.
Nếu cô nhớ không nhầm, con mèo đen này có thể kích hoạt một nhiệm vụ ẩn, phần thưởng cuối cùng là một chiếc nhẫn có khả năng hồi phục pháp lực theo thời gian – phần thưởng thuộc loại giá trị nhất trong tất cả các nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn.
Đáng tiếc đây là nhiệm vụ duy nhất, làm xong rồi thì không còn nữa, đời này Cố Lí định mặt dày mà tranh thủ trước.
Cô nhớ nhiệm vụ này là do trên diễn đàn có người yêu mèo vô tình phát hiện. Ban đầu thấy con mèo dễ thương, muốn vuốt nó nhưng nó không cho. Người chơi kia không cam lòng, thử đủ cách, cuối cùng phải mua một đống “thức ăn thú cưng” là linh thú hoàn, mới dụ được nó và vô tình kích hoạt chuỗi nhiệm vụ ẩn sau đó.
Đặt chân tới quảng trường, người chơi đông vô kể, tất cả đều đang chen chúc quanh NPC để xin nhiệm vụ.
NPC trong game có trí tuệ nhân tạo, có suy nghĩ riêng nên không dễ gì phát nhiệm vụ cho người chơi. Nếu ai chọc giận họ, họ sẽ rớt hảo cảm. Vì thế, người chơi chỉ có thể ngoan ngoãn làm nhiệm vụ vặt để tăng hảo cảm, hy vọng xin được nhiệm vụ.
Cố Lí không chen vào, mà cúi đầu đi tìm mèo đen. Nhưng nhìn khắp nơi chỉ thấy mèo trắng, không có con nào màu đen.
Tìm một hồi, vì nhan sắc quá đẹp, cô còn bị vài NPC chủ động giao nhiệm vụ vặt cho, nhưng vẫn không thấy bóng dáng con mèo đen nào.
Bất đắc dĩ, Cố Lí đành đi làm vài nhiệm vụ. Dù phiền phức, nhưng ít ra nhiệm vụ cũng cho phần thưởng ngon hơn đánh quái.
Khẽ nhíu mày, đôi mắt hiếm khi ánh lên vẻ khó chịu, gương mặt của cô khiến những người chơi xung quanh – những người nịnh nọt NPC nãy giờ mà chưa xin được nhiệm vụ – cùng nhau bực dọc mà oán thán.
Cố Lí không biết họ hiểu lầm, nhưng dù biết thì cũng chẳng buồn giải thích. Dù sao cũng không quen ai cả.
Làm xong mấy nhiệm vụ, Cố Lí thấy hơi mệt, tìm một góc yên tĩnh gần đài, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nghỉ một lát, cô lấy lọ linh thú hoàn ra thưởng thức.
Mèo nhỏ kia sao vẫn chưa thấy đâu? Rõ ràng trong bài viết không nói là nó sẽ đi loanh quanh mà nhỉ?
Cố Lí nhìn quanh quảng trường, thở dài, mở nắp lọ – một mùi thơm ngào ngạt bay ra. Cô đưa mũi lại gần, chỉ ngửi ra được mùi đồ ăn, nhưng không phân biệt rõ là món gì.
Chỉ thấy thơm.
Cố Lí đổ ra một viên, đen thui, nhìn mãi cũng không biết làm từ cái gì.
Kiếp trước cô chưa từng luyện loại đan dược này, vì thú cưng không phổ biến, sản phẩm không bán được nên cô không làm.
Đúng lúc này, bên cạnh Cố Lí bỗng vang lên một tiếng mèo kêu, cô lập tức quay đầu nhìn về phía đó. Kết quả phát hiện ngay bên cạnh mình, phía dưới bậc thang, lấp ló trong bóng tối có một con mèo đen đang ngồi cuộn tròn.
Con mèo đen ẩn trong bóng mờ của bậc thang, hòa vào bóng tối hoàn toàn, nếu không phải nó vừa mở mắt thì Cố Lí căn bản chẳng phát hiện ra.
Cố Lí: “……”
Quên mất là mèo đen thì màu… đen.
Thảo nào tìm nãy giờ không thấy. Nó đen như mực nằm ngủ ở chỗ này, không mở mắt thì ai mà tìm được chứ?
Cô dở khóc dở cười, đưa tay ra, đặt viên linh thú hoàn lên lòng bàn tay, hướng tay về phía nó, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi nhé ~ gọi ngươi dậy rồi, có muốn ăn một chút không?”
Mèo đen nhìn thoáng qua cô, kêu “Meow~” một tiếng, rồi liền vươn lưỡi cuốn lấy viên linh thú hoàn trong lòng bàn tay cô, nhai vài cái rồi nuốt gọn. Sau đó nó nhìn sang bàn tay còn lại của cô – bàn tay đang cầm lọ thuốc.
Cố Lí không nhịn được bật cười, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng là mèo tham ăn.”
Cô lại đổ ra thêm một viên, đưa cho nó.
Mèo đen ăn xong lại “Meow~” một tiếng, dường như đang giục cô cho thêm. Cố Lí mỉm cười cưng chiều rồi tiếp tục đút nó ăn. Sau khi đã quen dần, cô thử đưa tay sờ nó.
Mèo đen không chỉ không né tránh, mà còn thoải mái rúc vào tay cô, cọ tới cọ lui.
Cố Lí mừng rỡ như nhặt được báu vật, nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo vài cái, rồi tiếp tục nhẹ nhàng cho nó ăn những viên linh thú hoàn còn lại.
Sao lại khác với bài viết trên diễn đàn nhỉ? Cố Lí thấy con mèo đen cứ ngoan ngoãn để mình sờ, lại ăn ngon lành, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.
Nhưng sau đó lại thấy cũng bình thường. Chắc là vì mình xinh đẹp…, nên mèo cũng thích.
Chuyện này không phải cô tự luyến, mà là sự thật.
Trong game này, cả NPC lẫn động vật đều có hệ thống thẩm mỹ riêng. Người chơi có ngoại hình đẹp sẽ được ưu ái hơn người xấu. Kiếp trước Cố Lí từng nhận ra điều đó — bởi vì cô nhận nhiệm vụ dễ hơn người khác rất nhiều.
Thậm chí ngay cả những nhiệm vụ ẩn, cô cũng có tỉ lệ kích hoạt cao hơn người thường.
Có lẽ kiếp trước người yêu mèo trong bài viết đó không phải là gu của con mèo, nên phải đút cả đống đồ ăn nó mới chịu cho sờ?
Cố Lí nhìn vào lọ, thấy vẫn còn kha khá viên linh thú hoàn, cảm thấy mình mua hơi nhiều. Nhưng đã mua rồi thì thôi, đút hết cũng được.
Vừa đút vừa chơi, mèo đen cuối cùng cũng tự chui vào lòng cô. Cố Lí cảm nhận được lớp lông mềm mại của mèo trong tay, tâm trạng cô lập tức phấn khởi hẳn lên.
Thật là đã tay quá đi~~
Một lúc sau, một giọng nam bất ngờ vang lên, khiến cả Cố Lí và mèo đen đều giật mình ngẩng đầu nhìn.
“Ây da! Ngươi đừng cho nó ăn nhiều vậy chứ!”
Một cậu bé mặc đồng phục tông môn, vẻ mặt hoảng hốt chạy tới:
“Tối nay nó mà không chịu ăn cơm, sư phụ ta lại mắng ta mất!”
Cố Lí chớp mắt, quả nhiên khác với bài trên diễn đàn. Cô nhớ trong bài viết, cậu bé nói con mèo đen cứ đi khắp nơi lừa ăn lừa uống. Hi vọng các nhiệm vụ sau vẫn giống như cũ, nếu không thì phiền toái rồi.
Cố Lí cười nói:
“Tôi thấy nó dễ thương quá, không nhịn được…”
Mèo đen liếc nhìn Cố Lí, “Meow mew~” kêu lên mấy tiếng, dường như hiểu rằng cô đang khen nó, sau đó lại cọ cọ vào tay cô.
Cậu bé ngạc nhiên nhìn Cố Lí, rồi nói:
“Lần đầu tiên tôi thấy Mặc Hoàn (tên con mèo đen) thân mật với người ngoài trừ sư phụ như vậy đó! Tên ngươi là gì, người mới tu tiên?”
“Ta tên là Cố Lí.”
Cậu bé gật đầu, rồi gọi mèo đen lại. Mặc Hoàn trước khi đi còn cọ thêm một cái vào người Cố Lí, sau đó mới trở về bên cậu.
“Mặc Hoàn đã thích ngươi vậy, thì chắc chắn ngươi là người tốt.”
“Sư phụ ta đang cần một số dược liệu, mà ta lại có việc gấp. Ngươi có thể giúp ta tìm và đưa đến Dược Tông được không?”
Hệ thống hiện ra thông báo nhiệm vụ, Cố Lí nhận ngay:
“Không thành vấn đề.”
Tuy nhiệm vụ có vẻ khác nội dung trong bài viết, nhưng cứ thử xem, chắc chắn là chuyện tốt.
Cậu bé ra dáng người lớn nghiêm túc gật đầu, quay người định rời đi thì Cố Lí ngập ngừng gọi lại:
“À… cái đó… ta không nhận biết được thảo dược, cũng không biết thu thập…”
“Hả?”
Cậu bé tròn mắt khinh bỉ:
“Cái chuyện cơ bản vậy mà cũng không biết, còn đòi tu tiên vấn đạo?”
Cố Lí chỉ cười:
“Thì tại không biết nên mới đến Tiên Sơn học chứ.”
Cậu nghe vậy liền bật cười vui vẻ:
“Cũng đúng! Ở Tiên Sơn, tông môn chúng ta là giỏi nhất đó! Vậy đi, ta cho ngươi một quyển bí tịch, xem xong là biết ngay.”
Nói xong, cậu ta lôi từ nhẫn trữ vật ra một quyển sách, đưa cho Cố Lí.
Cô nhận lấy, nhìn thấy tiêu đề: 《Bách Thảo Chỉ Nam》, Khi mở ra thì hệ thống tự động thông báo:
“Bạn đã học xong kỹ năng giám định thảo dược và thu thập sơ cấp.”
Quả là niềm vui bất ngờ!