Giang Hoàn ngồi ở mép sập lẳng lặng mà nhìn cậu một lúc. Khi Tạ Trì Uyên ngủ rất an tĩnh, cũng có thể là tác dụng của vong ưu quả, thần sắc cậu luôn mang theo chút thả lỏng.
Hắn nhìn chằm chằm một lát sau, trong lúc ngủ mơ Tạ Trì Uyên dường như là nhận thấy được hơi thở bên ngoài không có uy hiếp, động tác đè chăn cũng thả lỏng một chút.
Bên ngoài có một đống chuyện muốn xử lý, Quân Khinh Cừu đã đuổi tới Lan Nhược Sơn, các trưởng lão của Lan Nhược Sơn điên cuồng dò hỏi hắn tin tức. Giang Hoàn ở nơi này lại đã lâu rồi mà giãn mày giãn mặt, giống như những chuyện vặt kia ở rất xa hắn.
Hắn xoay người từ giá cầm lấy một cây đàn, liền ngồi bên cạnh Tạ Trì Uyên trên bàn sách cúi đầu điều chỉnh thử hai cái, tâm tình không tự giác có chút tốt.
Hắn đã trộm được trân bảo của Quân Khinh Cừu, hơn nữa sẽ không trả lại.
Trên sắc mặt tái nhợt của Giang Hoàn có chút bệnh mệt mỏi, nhưng thần sắc lại rốt cuộc thỏa mãn. Giữa lúc khóe môi nhếch lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy, khúc nhạc đã từng đàn vô số lần trong ma cung cứ như vậy quanh quẩn trong phòng.
Hắn trước đây đánh đàn bất quá là vì nhàm chán, hiện giờ lần đầu tiên lại cảm thấy cao hứng. Đáng tiếc trân bảo mà hắn trộm tới hiện tại còn đang ngủ say.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play