Dưới chân Tây Liên Sơn, một đội người ngựa từ từ tiến ra khỏi núi. Người dẫn đầu là một chàng trai trẻ khoác áo xanh.
Kể từ trận đại chiến Tây Liên Sơn một trăm năm trước, cả phe Đạo và Ma đều chịu tổn thất nặng nề, nên mấy năm nay đôi bên đã ngầm hiểu và không can thiệp vào chuyện của nhau nữa. Tu chân giới thái bình đã lâu. Lần này, Quân Khinh Cừu dẫn các đệ tử mới đến chân núi để rèn luyện. Dọc đường, họ không gặp phải yêu ma quỷ quái nào đáng ngại, chỉ có vài tà tu không biết điều xuất hiện.
“Quân, Quân tiên trưởng… chúng ta đi suốt một chặng đường dài rồi, có cần nghỉ ngơi một chút không ạ?”
Cuối cùng cũng ra khỏi cánh rừng, đi đến chân núi Tây Liên Sơn thì một tiếng nói phá tan sự tĩnh lặng. Chim chóc trong rừng giật mình bay tán loạn. Quân Khinh Cừu quay đầu lại, thấy mấy đệ tử theo sau đang ấp úng, dường như có chút ngượng nghịu khi mở lời.
Vừa nói xong, hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt của Quân Khinh Cừu, rồi không kìm được mà đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn vị tiên trưởng trẻ tuổi thanh thoát như tùng hạc đứng trước mắt.
Quân Khinh Cừu có danh tiếng rất lớn trong Tu chân giới. Không chỉ xuất thân từ Thanh Việt Kiếm phái – tông môn lớn nhất thiên hạ, mà khi tuổi đời còn trẻ, hắn đã đạt đến Kết Đan kỳ, quả đúng là thiên chi kiêu tử.
Ngoài ra, điều thu hút sự chú ý hơn cả chính là dung mạo của hắn.
Quân Khinh Cừu sở hữu một vẻ đẹp khiến ngay cả nữ tu cũng phải lu mờ.
Hắn cũng mặc bộ sam màu trắng sương khói đặc trưng của Thanh Việt Kiếm phái như mọi người, mái tóc đen được vấn cao bằng ngọc quan, khí chất ôn hòa, thanh nhã.
Đệ tử vừa cất lời tim đập nhanh hơn hẳn.
Liền thấy vị tiên trưởng với đường nét tuấn mỹ kia quay đầu, đôi mắt phượng khẽ khựng lại, liếc nhìn về phía sau.
Quân Khinh Cừu nghe tiếng thì lưng hắn khựng lại một chút.
Y phục của hắn thì sạch sẽ tinh tươm, nhưng vạt áo của các đệ tử mới lại dính đầy bùn đất, từng người lộ rõ vẻ mệt mỏi. Chẳng qua khi hắn quay đầu lại, họ lại không dám nhìn thẳng.
Quân Khinh Cừu đã quên rằng tuy những đệ tử mới này đã bước chân vào con đường tu chân, nhưng tu vi hiện tại còn kém cỏi, đi suốt một chặng đường như vậy thì thể lực sẽ không theo kịp.
Vẻ nghi hoặc trên lông mày của hắn tan biến, rồi hắn ôn tồn nói: “Xem ra mọi người đều đã mệt mỏi, là ta đã không để tâm đến thể trạng của các ngươi.”
Sau câu nói này, ánh mắt mọi người bừng sáng. Quân Khinh Cừu dừng một chút rồi nói thêm: “Bây giờ hãy dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ một lát đi. Lát nữa đội ngũ của Hách Liên sư huynh sẽ đến hội hợp với chúng ta.”
Quả nhiên, sau lời hắn nói, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ dừng lại.
Quân Khinh Cừu thấy vậy thì cười lắc đầu, xoay người đi nghỉ dưới gốc cây bên kia.
Mọi người không ngờ Quân tiên trưởng không chỉ đẹp, mà tính tình cũng ôn hòa như quân tử, không hề làm khó dễ đệ tử mới. Trong lòng họ không khỏi càng thêm kính trọng và yêu mến.
Sau khi núp vào dưới bóng cây, trời nhanh chóng trở nên mát mẻ. Mấy đệ tử suốt đường đi mệt đến không nói nên lời, cuối cùng cũng hồi sức và có thể mở miệng trò chuyện.
Trong đó một người uống ngụm nước xong, liếc nhìn sang bên cạnh rồi khẽ nói:
“Sớm đã nghe nói Quân tiên trưởng tu luyện Quân Tử kiếm, làm người ôn hòa, đoan chính. Hôm nay xem ra quả nhiên không sai. May mắn là trước đó chúng ta đã chọn theo Quân tiên trưởng để rèn luyện.” Hắn nói đến câu cuối thì khẽ thở phào.
Lần này, Thanh Việt Kiếm phái dẫn các đệ tử mới xuống núi rèn luyện, tất cả các Chân nhân từ Kim Đan trở lên đều phải tham gia. Bọn họ vốn muốn chọn theo Hách Liên Chân nhân, người có học vấn cao hơn, nhưng lại nhìn thấy dung mạo của Quân tiên trưởng nên không kìm được mà đi theo bên này. Giờ đến nơi, họ mới thấy mình đã không chọn sai.
Nếu ở chỗ Hách Liên Chân nhân lạnh lùng kia, bọn họ đừng nói nghỉ ngơi, e rằng ngay cả nói chuyện cũng không dám, chỉ đành cam chịu mà vội vã đi tiếp.
Tiểu mập mạp thì thầm cảm khái dưới tán cây, những người khác cũng không khỏi gật đầu. Nhưng rồi tiếng nói chuyện của mấy người bỗng dừng lại, có người đột nhiên nói:
“Dung mạo Quân tiên trưởng có một không hai, người lại tốt như vậy, khó trách ngay cả Ma Tôn Tạ Trì Uyên ở Khô Vinh Hải xa xôi kia cũng khao khát không thôi.”
Câu sau đó bọn họ cố ý hạ thấp giọng, không dám để Quân Khinh Cừu nghe thấy lời bàn tán.
Toàn bộ Tu chân giới ai mà không biết Ma Tôn Tạ Trì Uyên thầm mến đệ nhất mỹ nhân thiên hạ Quân Khinh Cừu? Mấy năm nay, y không biết đã sưu tầm bao nhiêu bức họa của Quân tiên trưởng, nghe nói còn từng công khai tuyên bố ở Khô Vinh Hải rằng muốn bắt Quân tiên trưởng về làm phu nhân.
Tôn nghiêm của kiếm tu không thể bị lăng nhục, nhưng vị Ma Tôn kia lại khí thế ngạo mạn, hành sự không kiêng nể gì. Mấy năm nay, những hành động của y khiến Thanh Việt Kiếm phái mặt mày tái mét, nhưng lại không có cách nào. Để tránh việc một lần nữa khơi mào đại chiến chính tà, họ chỉ có thể tự mình nén giận, giấu Quân tiên trưởng thật kín, mấy năm nay khi ra ngoài còn phải để sát thần Hách Liên Thành bên cạnh bảo vệ hắn.
Mấy đệ tử mới vô cùng đồng cảm với Quân tiên trưởng thanh cao như ánh trăng sáng, lén lút nhìn thoáng qua phong thái của hắn rồi vội vàng thu ánh mắt lại.
Tiếng thảo luận bên kia rất nhỏ, nhưng với tu vi của Quân Khinh Cừu thì vẫn có thể nghe thấy. Hắn nắm kiếm quay đầu lại, rồi lắc đầu có chút bất đắc dĩ.
Mấy năm nay, từ khi Ma Tôn ở Khô Vinh Hải buông lời, không hiếm thấy những người biết chuyện đều sẽ bàn tán. Có người ngấm ngầm đồng tình với hắn, còn có một số tà tu thù hận lại bên ngoài đặt cược, xem khi nào Ma Tôn sẽ ra tay với hắn. Thậm chí ngay cả sư huynh cũng vì chuyện này mà đối với hắn, thân là kiếm tu, luôn cẩn trọng không thôi.
Quân Khinh Cừu nghĩ đến đây thì tâm trạng kém đi một chút, đôi môi mỏng khẽ mím lại, khuôn mặt trắng ngọc dưới tán lá cây nửa sáng nửa tối có vẻ u ám.
Mãi cho đến khi nghe được truyền âm báo sư huynh đã đến, hắn mới từ những lời bàn tán vừa rồi hồi phục tinh thần.
Trong lúc chờ đợi trong rừng, Quân Khinh Cừu không hề để ý rằng khi sắc trời đột nhiên âm u, một bóng xám đã lặng lẽ đậu trên cây. Nó cẩn thận ẩn mình, ánh mắt dò xét rình mò thân phận của mấy người. Khi nhìn thấy vị mỹ nhân Quân Tử kiếm dưới gốc cây, ánh mắt nó bỗng dừng lại.
Đây là… Quân Khinh Cừu?
Chim sẻ xám nheo mắt. Tôn thượng đang tắm gội phía trước, nó vốn đến để thăm dò xung quanh xem có người hay không, không ngờ lại thấy Quân Khinh Cừu.
Ma Tôn tìm người lâu như vậy lại tình cờ ở ngay trước mắt. Thật là "đạp phá giày sắt không tìm thấy, đến khi có được lại không tốn chút công sức".
Xem ra những người này đang hạ trại ở đây, tạm thời sẽ không rời đi.
Nếu báo tin này cho Tôn thượng, Tôn thượng nhất định sẽ rất vui.
Đôi mắt nhỏ màu đậu của chim sẻ xám kích động không thôi. Sau khi xác định vị trí của Quân Khinh Cừu, nó liền quay đầu lại nhìn đối phương một cái, rồi hít một hơi thật sâu, giống như những con chim sẻ bình thường khác, cẩn thận rời đi.
Tranh thủ lúc người còn ở đây, nó nhất định phải nhanh chóng báo cho Ma Tôn mới được.
Động tác của chim sẻ xám nhẹ nhàng, những người bên dưới cũng không hề biết vừa rồi trên cây có một bóng xám, ngay cả Quân Khinh Cừu đang ngẩng mắt cũng không phát hiện ra.
Lúc này, con chim sẻ nhỏ sau khi rời đi, một hơi bay vút khỏi chân núi, chui vào rừng Tây Liên Sơn, không ngừng xuyên qua. Chẳng bao lâu, nó cuối cùng cũng tìm thấy hồ nước cách đó không xa.
Hồ nước cách chỗ những người Thanh Việt Kiếm phái trò chuyện không xa, chất nước vô cùng trong trẻo, lúc này đang được bao quanh bởi những cây đại thụ xanh tươi rậm rạp, khiến người ta không dám quấy rầy.
“Tôn thượng.”
Nếu là bình thường, một ma hầu cấp thấp như chim sẻ xám tự nhiên không dám làm phiền Ma Tôn vào lúc này. Nhưng hiện tại, nó đã dò xét được tin tức của Quân Khinh Cừu lại vô cùng sốt ruột, bất chấp việc quấy rầy, chỉ lo lắng nếu mình báo cáo chậm trễ sẽ khiến Tôn thượng bỏ lỡ thời cơ.
Chim sẻ nín thở, cung kính bẩm báo bên ngoài hồ nước.
Quả nhiên, sau lời nói của nó, hồ nước sâu thẳm tựa như trầm thủy kia khẽ lay động.
Đôi mắt chim sẻ xám càng sáng bừng, nhưng ngay sau đó, một thân ảnh mảnh dài đột nhiên không kịp phòng bị mà phá nước vọt ra. Nó nhất thời tránh né không kịp, bị nước bắn ướt sũng.
Đôi mắt màu đậu xám mờ mịt của chim sẻ mất nửa ngày không phản ứng lại, thẳng đến khi nhìn thấy người kia mới ấm ức ngừng miệng.
Tạ Trì Uyên sau khi ra khỏi nước nhìn thấy bộ dạng của chim sẻ nhỏ bị mình làm cho chật vật, hiếm hoi có một tia chột dạ. Bất quá, cậu trời sinh một khuôn mặt lạnh nhạt vô cảm, cho dù ánh mắt lướt qua cũng khiến người ta không nhìn ra điều gì.
Sau khi dời ánh mắt khỏi chim sẻ nhỏ, Tạ Trì Uyên mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Chim sẻ xám xịt nh·iếp sợ trước uy thế của Ma Tôn, vẫn luôn không dám ngẩng đầu. Khi Ma Tôn đang suy nghĩ thì nó nín thở, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không dám phát ra. Lúc này thấy Tôn thượng lên tiếng, nó liền vội vàng gật đầu lia lịa, còn cung kính dùng cánh chỉ vào một hướng.
“Tôn thượng, chúng ta cách đám người Thanh Việt Kiếm phái kia không xa, bọn họ ngay ở phía trước chân núi!”
Chân núi à.
Tạ Trì Uyên nhíu mày.
Đã ra tới rồi, khoảng cách gần như vậy, không bắt người về hình như có chút lệch vai (OOC – Out Of Character, không đúng với tính cách nhân vật nguyên bản).
Cũng được, dù sao cậu hiện tại đã nắm giữ lực lượng, danh tiếng và tu vi đều có, trong ma cung cũng nên thêm một vị mỹ nhân để ngắm nhìn, để thể hiện địa vị của mình.
Tạ Trì Uyên mím môi. Trên khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng không thể hiện bất cứ biểu cảm nào khác. Sau khi kết một chỉ quyết, bộ cẩm y tuyết trắng trên người cậu liền được hong khô, một lần nữa khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng.
Khác với sự sốt ruột của chim sẻ, Tạ Trì Uyên – người muốn có được mỹ nhân – lại vô cùng bình tĩnh, rũ mắt nói: “Ngươi trở về Khô Vinh Hải thông báo xuống, bảo mọi người chuẩn bị một chút để chào đón tân nhân.”
“Thuộc hạ chờ Tôn thượng khải hoàn trở về!”
Chim sẻ xám kích động nói.
Nó tự nhiên cảm thấy Ma Tôn ra tay thì không có vấn đề gì. Lúc này, hai mắt sùng bái nhìn Tôn thượng trong nháy mắt biến mất.
Sau khi hơi thở của Tạ Trì Uyên biến mất, nó mới vỗ vỗ ngực, khẽ đỏ mặt tự lẩm bẩm:
“Uy thế của Tôn thượng giờ càng ngày càng nặng. May mắn là vừa rồi ta không làm gì sai.”
Chim sẻ xám vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tôn thượng, hiểu rằng trong ma cung hẳn là sắp có đại hỉ sự. Thế là nó hóa thành một làn sương mù, xoay người rời đi, nhanh chóng đem tin tức tốt này chia sẻ cho các Ma tộc khác ở Ma Vực.
Hoàn toàn không hề nghĩ tới – Tôn thượng có khả năng sẽ bắt nhầm người.
Tu vi của Tạ Trì Uyên thâm hậu. Hồ nước trong xanh và chân núi không xa, cậu trong chớp mắt đã đến chân núi. Quả nhiên như chim sẻ xám đã nói, ở phía trước thấy được những người mặc phục sức đệ tử Thanh Việt Kiếm phái.
Chẳng qua, khác với lời văn ngắn gọn trong bản gốc… số người có hơi nhiều mà thôi.
Tạ Trì Uyên khựng bước. Sau khi đến nơi, cậu mới nhớ ra mình đã quên một chuyện.
Cậu có chứng mù mặt.
Bất quá điều này cũng không quan trọng, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hẳn là người đẹp nhất.
Ánh mắt Tạ Trì Uyên khẽ động, nhìn về phía người nổi bật nhất trong đám đông, nhưng thần thức vừa thả ra lại lập tức hỗn loạn.
Ma Tôn mặt lạnh lại nhíu chặt mày.
Trước mắt, những khuôn mặt tương tự nhau, quần áo giống hệt nhau, đặt trong mắt Tạ Trì Uyên quả thực giống nhau như đúc, đều là có mũi, có mắt, có miệng.
Cái này bảo người ta làm sao mà phân biệt?
Ai là đẹp nhất?
Cậu lập tức cảm thấy khó khăn, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm đám người kia.
May mắn là cuối cùng bọn họ cũng nói chuyện. Sau khi một người trong số đó mở miệng thì những người áo xanh còn lại đều khom lưng, bộ dạng vô cùng cung kính.
Mắt Tạ Trì Uyên sáng lên, nhìn về phía người mặc áo xanh mang bội kiếm, nổi bật như hạc giữa bầy gà, vừa mở miệng nói chuyện kia.
Trong sách nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Quân Khinh Cừu ở Thanh Việt Kiếm phái địa vị cực cao, mọi người đều ái mộ và tôn kính.
Theo tình hình vừa rồi mà xem, hẳn là hắn rồi?
Còn về người mang ngọc quan bên cạnh kia, phỏng chừng là sư đệ gì đó thôi.
Sau khi Tạ Trì Uyên thô bạo khóa chặt mục tiêu, cậu liền gạt bỏ vị kiếm tu áo xanh mang ngọc quan kia sang một bên, chuẩn bị bắt đầu động thủ.