Tô Bách tỉnh lại, chợt cảm thấy nơi nào đó dưới thân hơi ướt át. Ngoài cửa sổ đã là ánh nắng rực rỡ. Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc trống rỗng, cố gắng gạt bỏ những hình ảnh không nên xuất hiện trong đầu. Nhưng càng muốn quên thì chúng lại càng hiện lên rõ ràng, như thước phim quay chậm từng chút từng chút một, khiến hắn không cách nào dứt ra được.
Trong lòng nảy sinh một trận bực bội. Hắn muốn dứt khoát rời giường làm gì đó để phân tán tư tưởng, nhưng vừa cử động, cánh tay phải lập tức đau nhói — nhắc hắn nhớ lại tối qua, khi thấy Trầm Túy bật khóc, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc phức tạp, đau lòng có, nhưng cũng lẫn cả một tia... vui mừng khó hiểu.
Hiện tại, cảm xúc ấy lại pha trộn thêm thứ gì đó càng rối rắm, khiến tâm tình hắn như mớ bòng bong khó gỡ.
Hắn nhớ rất rõ, khi cha mẹ mất, Trầm Túy cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt. Cậu ta chỉ lặng lẽ đứng trước linh đường, lạnh lùng như thể người nằm trong quan tài là hai kẻ xa lạ, không chút liên quan.
Khi đó, có không ít người bàn tán sau lưng, nói thằng bé này thật nhẫn tâm, cha mẹ chết mà mặt không đổi sắc. Nhưng chỉ có Tô Bách hiểu, có đôi khi, nỗi đau quá sâu lại không thể nói thành lời — càng đau, lại càng im lặng.
Hắn không biết Trầm Túy trước kia là người như thế nào, nhưng từ sau khi chuyển về sống cùng nhau, cậu vẫn luôn trầm mặc ít nói, cảm xúc thản nhiên, không chủ động gây phiền. Dần dà, Tô Bách cũng cho rằng đó là bản tính trời sinh của cậu.
Vốn dĩ giữa hắn và Trầm Túy không có tình cảm sâu đậm gì. Có thể thu nhận nuôi nấng đã là tận tình tận nghĩa. Còn muốn quan tâm hơn, kéo gần khoảng cách, thì đúng là chẳng nằm trong tính toán của hắn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play