Khi Tề Ngọc Vũ bước ra khỏi Tề gia, trời đã hoàn toàn tối đen.
Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không một ánh sao, vậy mà lại thấy nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi nhà giam.
Rõ ràng vẫn là bầu trời ấy, vẫn là không khí ấy, nhưng giờ đây y cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như vừa trút được gông xiềng.
Tâm niệm khẽ động, ylấy ra một tấm danh thiếp, gọi vào số in trên đó.
Giọng Tề Ngọc Vũ bình thản nhưng ẩn chứa nụ cười:
“Dịch tổng, lời cậu nói hôm đó... còn tính chứ?”
Lận Hàn Xuyên lúc ấy đang ở gallery, bận trao đổi chuyện trang trí với nhân viên.
Nghe câu hỏi ấy, anh sững người một giây, rồi khẽ cười:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT