Lâm Vĩnh Thuận về tới thôn vào buổi tối. Hôm sau ông ấy cũng không đi đâu, cứ mở toang cửa trước rồi ngồi trong nhà xem TV. Vừa cắn hạt dưa, vừa xem chương trình vui vẻ.
Chẳng mấy chốc đã có người tới, rồi càng lúc càng đông, suýt chút nữa chen kín cả phòng.
Lâm Vĩnh Thuận nhìn đám người ồn ào, cằn nhằn: "Nhỏ tiếng thôi! Ồn ào thế này thì ai mà nghe được TV! Ngồi xuống xem cùng đi."
Ngày trước, lúc mới sắm được TV, đã có khối người sang xem ké. Lâm Vĩnh Thuận cứ kệ, coi như mọi người tới xem TV cho vui. Hồi đó, trong nhà có TV với máy giặt, cả làng kéo nhau tới xem, ai nấy đều xuýt xoa ghen tị. Tất cả là nhờ ông có cô con gái giỏi giang, cậu con rể tốt bụng.
Trong đám đông, có người thấy Lâm Vĩnh Thuận nhàn nhã, nửa nằm trên giường đất, vừa cắn hạt dưa vừa xem TV, cắn mỏi thì nhổ toẹt ra, cái vẻ an nhàn ấy làm ai nấy đều đỏ mắt. Sao Lâm lão tam này càng sống càng trẻ ra thế? Hồi trẻ thì là một gã lông bông, ai ngờ giờ lại được hưởng cuộc sống sung sướng như vậy. Bốn đứa con đều có công việc, ông ấy chẳng cần phải ra đồng làm lụng gì, chỉ cần bốn đứa con nuôi là đủ. Lại còn được lên thành phố chăm sóc con gái bầu bí, chẳng phải động tay vào việc gì, da dẻ trắng trẻo, lại còn béo ra nữa chứ.
Có người không nhịn được, lên tiếng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT