“Vương ma ma thật đúng là có giá, bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn đã chạy tới gọi chủ tử dậy. Cho dù là tân hôn kính trà, Hầu phủ này cũng chưa từng có cái quy củ như vậy. Xem ra bình thường các vị chủ tử đã quá nhân từ rồi.”
Giọng Lăng Ngạn Thần không lớn, hắn vừa mới khỏi bệnh nặng, giọng vẫn còn chút uể oải. Thế nhưng Vương ma ma vừa nghe hắn nói đã sợ đến mức lập tức quỳ rạp xuống.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám! Thế tử gia, là phu nhân sai nô tỳ đến mời thiếu phu nhân đi kính trà, xin Thế tử gia bớt giận!”
Vương ma ma liên tục xin tha. Thế tử gia của Hầu phủ này đâu phải không có chỗ dựa như vị tân phu nhân, sau lưng còn có Hoàng thượng chống lưng, huống chi vị này vốn nổi tiếng tính tình không tốt. Dù bình thường chỉ cần không làm quá phận thì cùng lắm bị mắng vài câu, nhưng trước đây, có người bên cạnh từng định hạ dược hại hắn, kết cục là bị đánh chết ngay tại chỗ.
Nhớ lại dáng vẻ âm trầm đáng sợ của Lăng Ngạn Thần năm xưa, Vương ma ma hiểu rõ, người này tuyệt đối không phải kẻ mềm lòng.
Làm nô tỳ lâu năm, bà ta quá hiểu đạo lý nhìn sắc mặt chủ mà sống. Chỉ mong mau chóng nhận sai để chuyện này trôi qua, rồi nhanh chóng về báo lại với phu nhân nhà mình tin lớn rằng thế tử đã tỉnh lại.
Thấy người vừa rồi còn hờ hững với mình giờ quay sang giúp mình lập uy, khóe môi Bạch Tố khẽ cong lên một đường cong đắc ý. Đã thế thì cậu cũng vui vẻ cáo mượn oai hùm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT