Nếu là trước đây, Nghiêm Tân Giác chắc chắn sẽ đồng tình với lời Tiêu Vũ Trân nói, nhưng gần đây gã luôn cảm thấy Nghiêm Thịnh Thần có chút không ổn. Chỉ là, cảm giác này đến giờ vẫn chỉ có thể quy về trực giác, không có bằng chứng, nên gã cũng không nói gì với Tiêu Vũ Trân.
Vốn dĩ, Nghiêm Tân Giác vốn rất bài xích việc để Nghiêm Thịnh Thần biết rằng tất cả tác phẩm của mình đều là đồ giả mạo. Nhưng nghĩ đến việc hiện tại Bạch Tố và Nghiêm Thịnh Thần thân thiết như vậy, biết đâu cậu ta đã sớm nói hết chuyện của gã cho Nghiêm Thịnh Thần, nếu không thì hôm nay tại sao đối phương lại có thái độ lạnh nhạt như thế với mình.
Không ngờ người như Bạch Tố, bình thường nhìn thì đơn thuần, mà tâm cơ lại sâu như vậy.
Đã như thế, chi bằng nhân cơ hội này, thay vì để Bạch Tố nói ra, gã sẽ chủ động tìm một lý do để trấn an Nghiêm Thịnh Thần. Gã tin rằng đối phương vẫn sẽ giúp mình.
Chỉ là, khi Nghiêm Tân Giác còn đang tính toán như vậy, gã hoàn toàn không hay biết rằng cuộc đối thoại của gã và Tiêu Vũ Trân sau cánh cửa đã bị chính đương sự đứng ngoài nghe rõ.
Nghiêm Thịnh Thần chưa từng nghĩ, suốt bao nhiêu năm thật lòng đối đãi, coi họ như người thân, mà trong mắt bọn họ, mình chỉ là một kẻ ngốc, một tên ngu xuẩn mà họ có thể tùy ý điều khiển.
Vậy thì, tình cảm mà mình bỏ ra suốt mấy năm qua rốt cuộc đáng giá gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT