Thấy gương mặt Bạch Tố lộ rõ vẻ bực bội và mệt mỏi, Nghiêm Thịnh Thần bỗng có chút chột dạ.
Thật ra, đã nhiều năm rồi anh chẳng mấy khi để chuyện học hành vào trong lòng. Trong thâm tâm, anh vẫn luôn có chút kháng cự đối với việc học. Không để tâm thì sẽ chẳng dễ mà thông suốt. Giống như một thanh dao vốn không tệ, nhưng vì bị bụi phủ suốt nhiều năm nên cũng có thể bị rỉ sét.
Hơn nữa, trước đó bị ảnh hưởng bởi những lời của Lục Tuấn Phong, mỗi lần nhìn thấy Bạch Tố là anh lại thấy đầu óc mình rối tung rối mù. Thế nên dù có học bao nhiêu cũng chẳng tiếp thu được gì.
Suốt một thời gian, ngoại trừ việc trên mặt không còn vết thương, thì khắp người anh vẫn đầy những vết bầm xanh tím, chỗ nào chạm vào cũng đau.
Hôm nay lại một lần nữa bị Bạch Tố hành cho thê thảm, Nghiêm Thịnh Thần về đến nhà, nằm bẹp trên ghế, cảm thấy bản thân đúng là một kẻ cuồng chịu ngược.
Ngày nào cũng bị đánh, vậy mà về nhà vẫn cứ nghĩ đến Bạch Tố. Trong đầu anh không ngừng tua lại từng chút từng chút những chuyện xảy ra khi ở bên đối phương hôm nay, giống như đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc sống thường ngày của anh vậy.
Như thường lệ, vừa về đến phòng, Nghiêm Thịnh Thần liền mở sách giáo khoa đặt trên bàn, thói quen này chính là do Bạch Tố rèn cho anh suốt thời gian qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT