Tuy biết rõ nàng là vì lo lắng vết thương của hắn, nhưng trong lòng Vương Thư Hoài vẫn không khỏi dâng lên một niềm vui âm ỉ.
Đã mấy ngày suy nghĩ, đến hôm nay nàng rốt cuộc cũng không còn dè dặt, trong ánh mắt không còn lưu lại chút băn khoăn ly biệt nào. Chàng dốc hết sức mình, nàng cũng không nề hà giữ lại. Đến khi không chịu nổi nữa, Tạ Vân Sơ theo bản năng bấu chặt lấy vai hắn, ngón tay vô tình sượt qua vết thương trên vai trái.
Vậy mà Vương Thư Hoài lại chẳng rên một tiếng, nét mặt không hề lộ ra chút đau đớn nào.
Đến khi nàng ý thức được mình vừa làm gì, mặt đã đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
“Nhị gia... có đau... có đau lắm không?”
Vương Thư Hoài không đáp lời — mà lấy hành động trả lời nàng.
Tới khi mọi việc chấm dứt, đã vào giờ Tuất canh ba. Vì trên người còn mang thương tích nên hai người đều hết sức cẩn trọng. Sau khi dừng lại, Tạ Vân Sơ gần như kiệt sức, nằm tựa vào gối nhìn Vương Thư Hoài thong thả khoác áo, ánh mắt vô thức dừng lại ở vai trái của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play