“Xem ra Vương đại nhân cũng chẳng phải người không tường binh pháp đâu.”
Vương Thư Hoài chỉ khẽ mỉm cười, không buồn đáp lại.
Ánh mắt Tín Vương cuối cùng chầm chậm lướt qua người Tạ Vân Sơ, rồi quay đầu ngựa định rời đi. Lúc đi ngang qua bên cạnh Vương Thư Hoài, hắn chậm rãi nghiêng đầu, ánh cười ẩn ý:
“Bổn vương nghe theo lời đề nghị của Thư Hoài, giờ sẽ tự xin quay về trấn giữ biên ải. Còn Vân Sơ… làm phiền Thư Hoài chăm nom cho chu đáo.”
Nói đoạn, hắn vung roi thúc ngựa, thân ảnh cùng vó ngựa loáng cái đã khuất xa.
Vương Thư Hoài sắc mặt phút chốc trầm xuống. Khi nãy rõ ràng mọi lợi thế đều nằm trong tay chàng, vốn đã nắm chắc có thể ép Tín Vương hồi biên, vậy mà cuối cùng, lại bị câu nói kia làm hỏng hết.
Tạ Vân Sơ hôm ấy hớn hở quay về, mang theo ít đặc sản núi rừng đưa vào nhà bếp chuẩn bị cho tiệc thịt nướng tối. Vừa bước vào nhà, liền thấy trượng phu đang ngồi ngay ngắn nơi ghế tựa, vẻ mặt bình thản đến lạnh lẽo, trên người vẫn chưa cởi bộ y phục cưỡi ngựa, trong tay còn nắm chặt một cây roi da.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play