Vương Di Ninh trở về kinh, mang theo không ít lễ vật quý giá tặng cho Tạ Vân Sơ, nói là cảm tạ nàng đã thay mình gánh vác rắc rối, bảo toàn danh phận quận chúa. Trong một ngày ấy, Tạ Vân Sơ nhận lễ đến mỏi cả tay.
Vì mấy người trong đoàn đều mang thương tích, nhất thời chưa thể vào rừng săn bắn, đành ở lại biệt uyển nghỉ ngơi thêm hai ngày. Miệng vết thương của Phúc Viên quận chúa sau khi được xử lý cẩn thận đã mau chóng bình phục. Đến chiều mồng Một tháng Sáu, nàng đã sinh long hoạt hổ tìm đến Tạ Vân Sơ thăm hỏi.
Nàng mang theo một đống túi lớn túi nhỏ đựng đầy điểm tâm, đặt cả lên bàn trước mặt Tạ Vân Sơ, rồi tùy tiện ngồi xuống, hai má phúng phính, ánh mắt long lanh nhìn nàng:
“Ta mà nói lời cảm tạ thì có vẻ khách sáo quá. Nói chung, từ nay về sau, chúng ta chính là tỷ muội.”
Tạ Vân Sơ ngồi xuống cùng nàng, đích thân rót một chén trà, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Quận chúa à, sao lại ra ngoài sớm thế này? Trời còn oi ả, vết thương mới lành, nên nghỉ ngơi cho tử tế mới phải. Cẩn thận kẻo lại động đến miệng vết thương thì khổ.”
Phúc Viên thở dài thườn thượt:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play