“Nương à, nếu con là tức phụ hiền, có thể ngày ngày ở bên phụng dưỡng; nếu trượng phu cùng người tôn kính nhau như khách, ấy chính là phúc lớn nhất trong đời của người. Nương vốn là bậc thái thái hiên ngang có tiếng khắp kinh thành, con chỉ mong người sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất dưới gầm trời này…”
Tam thái thái nghe từng lời tha thiết từ đáy lòng nữ nhi, đã sớm rưng lệ, xúc động mà dang tay ôm chặt Vương Thư Cầm vào lòng:
“Nương sẽ không khuyên con nữa… Con của ta thật tốt, thật tốt… thật tốt…”
So với đại thái thái trong phủ chỉ giữ được vài phần thanh danh, tứ thái thái không mấy tranh đua, hay nhị thái thái mê muội chôn vùi thanh xuân cùng tuổi già vào chút hư vinh, thì nàng — Tam thái thái — thực sự là người may mắn nhất.
“Là phúc khí của nương…” Nàng khẽ lau khóe mắt.
Vương Thư Cầm nhoẻn môi cười:
“Không, là người xứng đáng có được. Người độ lượng, hào phóng, hành xử đoan chính, công bằng, ai trong kinh thành mà chẳng khen ngợi. Trong nhà hay ngoài tộc, chỗ nào qua tay người đều ngăn nắp, gọn gàng. Đây là phúc đức mà người đáng hưởng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play