Tạ Vân Sơ nháy mắt liên hồi, nhìn chàng chăm chú, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đôi mắt mệt mỏi của chàng, giọng nói mềm như tơ lụa:
“Về sau, chàng chỉ cần dưỡng thân cho tốt, mau chóng khôi phục... được không?”
Vương Thư Hoài chẳng màng đến lời căn dặn, dang tay ôm nàng chặt vào lòng, môi khẽ lướt qua tóc mai nàng, giọng nói khàn nhẹ:
“Chỉ cần nàng còn ở đây, dù thân thể có tàn úa thế nào, ta cũng không để tâm...”
Tạ Vân Sơ bĩu môi liếc chàng một cái, giọng giận dỗi như tiểu nương tử oán trách:
“Không được. Giờ chàng thật là xấu... thiếp vẫn thích chàng thuở xưa – tướng mạo sáng sủa, khí độ hơn người...”
Vương Thư Hoài nghe mà chết lặng, đôi mắt vô thần như lóe lên chút ánh sáng, hàng mi khẽ rũ. Chàng xưa nay chưa từng bận tâm dung mạo, cũng chưa từng tưởng tượng trong mắt nàng mình là thế nào. Nhưng giờ nghe thê tử buột miệng ghét bỏ, trong lòng không khỏi sinh ra khẩn trương, hoảng hốt. Sau một thoáng trầm mặc, chàng đưa tay sờ lên gò má hốc hác của chính mình:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT