Khương thị nghe đến mấy lời ấy, dùng khăn tay khẽ lau giọt lệ trên khóe mắt, nhẹ giọng than một tiếng:
“Haiz... chuyện này giờ cũng chẳng còn cách nào khác. Tục huyền... chung quy là chuyện phải tính đến. Có điều cũng phải đợi tròn năm, ít nhất chờ Hoài nhi nó khỏe lại đã. Hiện tại nó thương tâm đến thế, ngay cả tang sự cũng không chịu cử hành, Quốc công gia cũng chẳng dám nói gì, huống chi là bọn ta... Con lớn rồi, chẳng còn nghe mẹ, thôi thì mặc nó vậy...”
Trong phòng, ngoài Liễu thị còn có mấy vị nữ quyến thông gia đang ngồi hầu chuyện.
Mấy hôm nay, không ít người tới vương phủ dò hỏi tin tức. Có người thật lòng tiếc thương Tạ Vân Sơ, cũng có kẻ ngấm ngầm mưu tính, nghe nói vị trí thủ phụ phu nhân đang trống, bèn lân la tới trước mặt Khương thị, ngọt nhạt đôi câu, mong chiếm được chút lòng tin.
Khương thị lòng như gương sáng, chỉ là không tiện vạch trần.
Tạ Vân Sơ vừa khuất, kinh thành lập tức chao đảo, bao nhiêu thế gia dòm ngó vị trí ấy như lang như hổ, chỉ chực vồ lấy miếng “hương bánh trái” thơm ngon.
Liễu thị nhỏ nhẹ cất lời:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play