Hạ thái y vốn là người bên trưởng công chúa, đủ thấy bệnh tình của Hoàng hậu lần này, e rằng không phải hư hàn thường tình.
Trưởng công chúa đang phân vân tìm cớ để rút lui một phen, không ngờ chưa dứt mệt mỏi đã có người đưa gối tựa đến. Quả thật, chẳng cần mở miệng đã có kẻ biết ý hầu hạ.
Song thần sắc của người vẫn an nhiên như nước, chỉ nhàn nhạt cười, “Hoàng hậu lại bệnh đúng lúc thật. Bổn cung lo liệu đã không xuể bao việc trong triều, làm gì còn dư hơi tới nơi ấy.”
Lý công công khom lưng thấp xuống thêm mấy phần, giọng nhỏ nhẹ:
“Thái hậu khi xưa yêu thích nhất là cảnh hồ chim yến tước. Nơi ấy nước biếc trong veo, rừng rậm xanh rì, dưỡng thân kéo dài tuổi thọ rất đỗi tốt lành. Đáng tiếc nương nương khi còn tại thế vướng bận trăm việc, đến lúc khuất núi cũng chưa một lần ghé qua. Nay điện hạ kế thừa di ý của Thái hậu, dẫn theo chư vị quan quyến cầu phúc cho xã tắc và biên quan tướng sĩ, hẳn là hợp ý người.”
Trưởng công chúa khẽ nhướng mày, ra vẻ như bị thuyết phục, nhẹ giọng đáp:
“Ngươi nói cũng phải, xem ra bổn cung không thể không đi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT