Vương Thư Nhã nhớ lời mẫu thân, đành ngậm ngùi thu lại những món quà kia, ngoài miệng nói là “nam nữ thụ thụ bất thân”, nhưng trong lòng vẫn còn đôi phần vương vấn, chẳng nỡ dứt ra được.
Bên kia, Hoắc Doanh thấy Vương Thư Nhã không còn chủ động như trước, trong dạ nóng như lửa đốt, liền quanh quẩn suốt dọc hành lang từ trường thi đến thư viện, vừa mong mỏi được tái ngộ Vương tiểu thư, vừa ngó nghiêng tìm kiếm mục tiêu mới.
Mấy hôm sau, cơ hội quả thực rơi vào tay hắn. Lần này là một tiểu thư con nhà quan lại, vừa thoáng thấy dung nhan nho nhã của Hoắc Doanh liền luyến tiếc rời mắt. Tạ Vân Sơ thừa cơ hội ấy, khéo léo đưa Vương Thư Nhã lên một cỗ xe ngựa không mang tiêu ký, nhẹ nhàng lướt qua bên người Hoắc Doanh.
Vương Thư Nhã tận mắt trông thấy nam nhân từng thề non hẹn biển với mình, nay lại đem tấm thiệp thêu hoa chữ nhỏ – vốn là từng gửi nàng – trao cho người khác, đôi mắt nàng trợn tròn, nước mắt suýt nữa trào ra. Nàng toan lao xuống chất vấn, song lại bị Tạ Vân Sơ giữ lại, dịu giọng can ngăn:
“Nếu lúc này ngươi làm ầm lên, chẳng phải để thiên hạ đều biết chuyện các ngươi sao? Hắn chẳng phải phu quân, ngươi hiểu rõ là được rồi. Sau này, chớ để người khác dễ dàng lợi dụng tấm chân tình của mình nữa.”
Vương Thư Nhã đỏ mặt xấu hổ, luống cuống gật đầu. Từ đó, trong lòng nàng cũng hoàn toàn dứt khoát.
Vương phủ lo sợ kẻ như Hoắc Doanh làm hỏng thanh danh tiểu thư khuê các, tất nhiên âm thầm thu xếp, dùng cách khéo léo tiễn hắn ra khỏi kinh thành, tống đi nơi xa, đó là chuyện về sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT