Phúc Viên Quận chúa phần lớn thời gian đều ở mã cầu tràng, hôm nay lại không thấy đâu. Trong thư viện, ai nấy đều bận rộn, mỗi người một việc. Tạ Vân Sơ nhìn khung cảnh an hòa ấy, cũng yên lòng, nhẹ bước tới sơn trưởng bàn, lật xem sổ sách tháng này.
Tòa thư viện này vốn do Vương Di Ninh cung ứng mặt bằng, nàng chiếm ba phần cổ phần, còn lại hầu hết đều do Tạ Vân Sơ đầu tư. Những vị thiếu phu nhân khác trong phủ vì tình hình gia thế eo hẹp nên chưa tiện góp vốn, chỉ đến điểm danh và giảng dạy, mọi khoản chi phí duy trì thư viện đều do Tạ Vân Sơ gánh vác, từ lương tháng cho đến trà nước, bút mực.
Kiếp trước, nàng từng đem cả trái tim gửi nơi Vương Thư Hoài, mọi hy vọng đều dồn lên vai hắn. Nhưng thứ tình cảm lệch lạc, nàng chạy theo bước chân hắn đến mệt mỏi, cuối cùng chỉ đổi lại tổn thương và hụt hẫng. Kiếp này thì khác, bọn họ đều có bầu trời riêng, cùng nâng niu, cùng che chở, không ràng buộc, không áp đặt – đây mới là hôn nhân đích thực mà nàng mong đợi.
Nhìn bạn thân ai nấy đều chuyên chú vào công việc, tuy vất vả nhưng tinh thần lại đầy sức sống. Khí khái nơi lông mày vẫn thẳng tắp, dẫu cuộc sống có muôn vàn thử thách, họ vẫn sống rực rỡ và tự tin.
Khi nữ nhân không còn sống nương vào đàn ông, cũng chính là khi họ nở hoa như cây khô gặp mưa xuân.
Chẳng mấy chốc, Vương Thư Cầm mang theo nha hoàn đưa tới một hộp điểm tâm và trái cây. Tạ Vân Sơ đứng dậy châm trà, đi ngang qua bên Thẩm Di, thấy lũ nhỏ viết chữ xiêu vẹo, nàng bật cười khẽ.
Trời chiều không hay đã nhuộm sắc xám tro.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT