Khó trách Tạ Vân Tú hôm ấy mang theo hậu lễ, nhẹ nhàng lướt qua chốn Tạ Vân Sơ nghỉ dưỡng mà đến thẳng gặp Khương thị – nguyên lai trong lòng nàng vẫn giữ dã tâm, mượn cớ thăm bệnh mà ngấm ngầm cầu thân, mong được nương nhờ thế lực Quốc công phủ.
Mà Khương thị thì vừa hay đang mang đầy bụng tức sau khi bị Tạ Vân Sơ lạnh nhạt. Gặp được Tạ Vân Tú lúc này, liền đem cơn giận ấy mà trút hết lên đầu nàng.
Nàng nheo mắt, giọng nói như băng sương tháng chạp, cười lạnh quái dị:
“Tạ cô nương chừng như chưa rõ, nhà họ Vương ta môn đăng hộ đối, chẳng phải hạng tầm thường nào cũng có thể dễ dàng chen chân vào. Nếu quả thật cô đã hạ quyết tâm không lấy chồng, thì cứ xuống tóc vào chùa làm cô tử đi, hoặc về nhà giữ hương khói nơi từ đường, thanh tu một đời là được. Việc gì phải ra vào Quốc công phủ, mượn cớ thăm bệnh mà gây sóng gió?”
Ánh mắt Khương thị quét qua dung nhan yểu điệu kia – mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ mị hoặc lại mỏng manh – cười khẩy:
“Giả bộ thanh cao, chẳng qua cũng là kiểu dụ dỗ đàn ông mà thôi. Muốn lưu lại đây? Cũng nên hỏi thử tỷ tỷ cô có bằng lòng hay chăng.”
Tạ Vân Tú nghe vậy, mặt mày thất sắc, không ngờ Khương thị lại lật mặt nhanh như lật sách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play