Tiếng khóc như xé gan xé ruột vang lên giữa điện vắng, Đại lão gia Vương Tân không màng thể diện, khuỵu gối quỳ sụp xuống đất, nước mắt tuôn trào:
“Mẫu thân ơi…”
Năm ấy Đoạn gia chịu tội mưu phản, mà hắn – đích trưởng tôn của Đoạn thị – vốn dĩ phải bị xử tử ngay tại chỗ. Hắn cứ ngỡ vì có mẫu thân là công chúa hoàng thất nên mới giữ được mạng. Nào ngờ đến hôm nay mới hay, năm đó Tiên hoàng hậu lấy chính hắn để uy hiếp mẫu thân gả cho Quốc công Vương Hách.
Gió xuân nhẹ lướt qua khung cửa Trường Xuân Cung, mang theo bụi hương tàn rơi rớt bên bàn gỗ lim. Gò má trắng ngần của Trưởng công chúa lặng lẽ đón một vệt lệ dài, nàng lặng người nhìn chiếc lư hương đã tắt từ đêm qua, tro hương phủ đầy nền gạch, một ít vương lên tà áo, còn có những tàn tro vô hình rơi xuống ngay trước ngực, cứa vào tận đáy tâm can, muốn gạt cũng không sao gạt được.
“Chung quy vẫn là hoàng gia ta phụ ngươi, để ngươi bị nhốt chốn này bao năm tháng. Vương Hách… từ hôm nay, duyên phận phu thê giữa ta và ngươi xem như đoạn tuyệt.”
Tam lão gia và Tứ lão gia cùng nhau quỳ phục, khóc không thành tiếng.
Bốn mươi năm cùng nhau hoạn nạn, bốn mươi năm đầu gối tay ấp, sau cùng vẫn không thắng nổi một đạo thánh chỉ từ thuở ban đầu định sẵn vận mệnh chia lìa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play