Vương Di Ninh khi ấy đang vương chút tình cảm trong lòng, nghe Vương Thư Cầm than thở mà như chạm đến đáy tim mình, khẽ nghiêng người, giọng nhẹ như gió đầu thu:
“Nếu muội thật lòng không muốn thành thân, vậy cứ dứt khoát dọn đến phủ Quận chúa mà ở với ta. Chỉ cần mẫu thân ta không ép, những người khác cũng đừng mong can thiệp được gì.”
Tam thái thái tuy lòng có mong gả gả con cho yên bề gia thất, nhưng xưa nay cũng chẳng phải người quá đỗi ép uổng.
Tạ Vân Sơ lúc ấy đã bế Kha tỷ nhi lên gác nằm trên chiếc mỹ nhân dựa, quay sang hỏi Vương Thư Cầm:
“Thư Cầm, chuyện muội với Phúc Viên Quận chúa mở sân cưỡi ngựa ra sao rồi?”
Vừa nhắc tới chuyện ấy, mắt Vương Thư Cầm sáng rỡ:
“Rất thuận lợi. Hồi muội còn ở cữ, không tiện rủ tỷ cùng đi, nhưng giờ thì khác. Chúng ta chọn chỗ ở nội viên Phương gia gần Triều Dương Môn, nơi ấy có bãi đất lớn dùng để dưỡng ngựa. Muội với quận chúa cùng nhau xây dựng lại, còn tu thêm vài viện, phân biệt nam nữ, khách khứa ai cũng có chỗ. Trước kia bãi cưỡi ngựa trong kinh toàn là đất của nam nhân, giờ cũng có nơi cho nữ tử chúng ta vẫy vùng!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT