Vương Thư Hoài đứng nơi đó, cổ họng như có đá chẹn, không lên lời. Hầu kết nơi cổ chuyển động không ngừng, cảm giác khô khốc lan khắp tâm can.
Chàng vươn tay cầm lấy chén trà bên bàn – là chén thê tử từng dùng, nước trà đã nguội lạnh, nhưng vẫn một hơi uống cạn.
Phía sau, bóng dáng nữ nhân kia vẫn đứng lặng nơi góc phòng, tao nhã mà trầm tĩnh, từng cử chỉ đều không thể bắt lỗi.
Chàng khẽ cau mày, quay lưng lại, ngồi dựa vào bàn, bóng dáng cao ráo hiện ra vẻ cô quạnh. Môi khẽ cong, chàng tự giễu:
— “Ta cũng không rõ bản thân muốn điều gì... nhưng ta biết, ta không muốn thấy ánh mắt lạnh nhạt kia của nàng dành cho ta.”
Ngoài trời, hoàng hôn dần buông, ánh tà dương rọi trên chân mày chàng, tựa như một vệt kiếm mỏng manh, sắc bén. Trong mắt chàng chẳng còn vẻ ôn hòa như thuở trước, mà chỉ toàn u ám và cô liêu.
— “Ta từng mong nàng giận ta, mong nàng vì bị ta lơ là mà nổi giận, mong nàng có điều gì muốn ta làm. Ít ra... để những đêm dài mỏi mệt, những ngày mưa gió ngược xuôi, còn sót lại một tia trông mong.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT