Lúc này đây, Tạ Vân Sơ chẳng khác gì đóa mẫu đơn đương độ rộ. Nàng đứng giữa ánh đèn, vừa tự tin vừa đoan trang, thần sắc ung dung, phong thái thanh cao như ngọc, ánh mắt chứa chan tự tại.
Nàng bây giờ, đẹp một cách khác biệt. Mỗi thời điểm trong đời, nàng đều có một vẻ đẹp riêng – rực rỡ nhưng không kiêu kỳ, nhẹ nhàng mà vẫn khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Chàng – Vương Thư Hoài, chẳng phải chưa từng biết vợ mình là người tốt. Nhưng khi xưa mãi lao vào công vụ, trong lòng luôn nghĩ, chờ khi hết lo toan ngoài triều, chàng sẽ bù đắp cho nàng, sẽ cùng nàng dưỡng nhi vui tuổi xuân. Nào hay, đợi đến lúc quay đầu, năm tháng đã đi xa, phong cảnh xưa không còn như trước.
Lũ trẻ sau một hồi vui đùa cũng mệt, vú nuôi bế từng đứa về đông sương phòng dỗ ngủ. Vương Thư Hoài tắm xong bước ra, thấy thê tử đang ngồi trước bàn trang điểm, dưới ánh đèn pha lê, tay nâng một bức họa lụa.
Nghe tiếng bước chân sau lưng, Tạ Vân Sơ không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói:
— “Nhị gia đã hứa, mỗi năm sẽ vẽ cho thiếp một bức họa. Lời ấy, không thể quên.”
Chàng mặc trường bào xanh đậm, đứng thẳng người dưới bệ đèn, ánh sáng hắt lên mặt, khiến thần thái càng thêm tĩnh lặng. Chàng lặng im nhìn nàng, không đáp lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT