Sau bữa trà, Khương thị ngẩng đầu, nhấp ngụm nước ấm rồi như vô tình hỏi:
“Phu nhân, phần sính lễ ấy… đã từng hỏi qua Hầu gia hay chưa?”
Lời ấy như nhát dao xé toang bức rèm yên tĩnh, Huân Dương Hầu phu nhân thoáng khựng lại, sắc mặt trở nên cứng đờ.
Tuy bà chỉ có một đứa con trai chính thất, nhưng con nối dòng từ các tiểu thiếp thì không ít. Bao năm qua bà luôn tranh thủ mọi cơ hội gom góp sản nghiệp, khéo léo đặt danh nghĩa dưới tên con mình. Giờ nhân chuyện cưới hỏi, lấy danh sính lễ để dồn đồ quý giá vào tay, rồi sau này lại quay vòng trở lại, cớ gì lại không làm?
Bị Khương thị hỏi thẳng, trong lòng hầu phu nhân thoáng hoảng hốt. Lúc này mới mềm giọng cười nói:
“Thái thái, ta chẳng qua chỉ có một nhi tử, tương lai cũng chỉ cưới một tức phụ. Tất cả của cải đều là của bọn họ cả thôi. Nếu thái thái thấy còn thiếu sót, thì… của hồi môn giảm đi hai thành cũng không ngại đâu.”
Khương thị khẽ gật đầu, tay tiếp nhận đơn sính lễ. Bà vốn chẳng tiếc sính lễ cho nữ nhi, chỉ sợ đồ vào phủ hầu rồi lại bị nuốt trọn. Nữ nhi tính tình ngây thơ, chưa chắc chống nổi những con người lọc lõi ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT