Nàng thấy sắc mặt Lâm Tĩnh Nghi không đúng, có chút lo lắng hỏi nàng: “Tĩnh Nghi, ta thấy sắc mặt con không tốt, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lâm Tĩnh Nghi ôm ngực lắc đầu: “Ta cũng nói không rõ, từ sau khi ăn cơm xong ta đã cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, ta ra ngoài đi hít thở không khí.”
Hoắc Sắc Vi buông tay khỏi cánh tay Lâm Bảo Quốc, quay sang khoác tay Lâm Tĩnh Nghi: “Một mình đi dạo thì khó chịu lắm, đi, ta đi cùng ngươi.”
Hoắc Sắc Vi chủ yếu sợ Lâm Tĩnh Nghi khó chịu vì nàng và Lâm Bảo Quốc sắp tổ chức tiệc, nàng vẫn không muốn giữa mình và Lâm Tĩnh Nghi có khoảng cách.
“Được, vậy cha, cha phụ trách đi tìm bọn trẻ về để chúng rửa mặt.” Nói xong liền kéo Hoắc Sắc Vi ra khỏi cửa.
Trời mùa đông ngày ngắn, mọi người ngủ sớm, không có mấy người có thói quen ban đêm đi dạo phố như Hoắc Sắc Vi.
Con phố mờ ảo cũng không có đèn đường, mượn ánh trăng cũng coi như có thể nhìn rõ đường đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play