Tô Niệm An mỉm cười gật đầu: “Ông ngoại, con vui lắm ạ.”
Lâm Bảo Quốc nắm lấy tay nhỏ của Tô Niệm An, rồi mặt nghiêm nghị nhìn Âu Dương Tình: “Tĩnh Nghi là con gái ta, ta không thương thì ai thương? Ta có vất vả đến chết cũng là ta nguyện ý. Hơn nữa, con gái ta tuy không đi làm ở ngoài, nhưng nó có thể viết bài cho báo, tiền nhuận bút mỗi tháng cũng được hai ba chục đồng.”
Lâm Bảo Quốc kéo tay Tô Niệm An định đi, nhưng đi được hai bước lại quay lại: “Đừng tưởng ai cũng không nhìn ra ý đồ của ngươi, thứ không lên được mặt bàn.”
Âu Dương Tình đứng tại chỗ, mặt đỏ bừng. Nàng ta làm sao cũng không ngờ tới, tính toán thế nào cũng không tính ra được Lâm Tĩnh Nghi và Lâm Bảo Quốc lại là cha con.
Khoảnh khắc này, nàng ta cảm thấy mình thật nực cười.
Những người đến đón con đều là người trong khu gia đình, chuyện của Âu Dương Tình nhanh chóng được lan truyền.
Mọi người đều biết Âu Dương Tình nịnh bợ lại đụng phải vách đá, cả khu gia đình đều xem nàng ta như một trò cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play