Lúc ăn cơm, Vương Tú Mai không được vui lắm. Bà là quân tẩu, đồng cảm với quân nhân nhiều hơn. Nhiều khi bà coi binh lính của Lâm Diệu Võ như con cháu mình. Bây giờ con cháu mình bị bắt nạt như vậy, đương nhiên bà không vui.
Sau khi ăn cơm, bà xách hộp cơm đi đến văn phòng của Lâm Diệu Võ.
“Đồng chí Dương, mấy thứ này anh cầm lấy. Về nhà nhớ dặn dò đồng chí Tú Mai và lão Lâm cất giữ cẩn thận.”
Lâm Bảo Quốc xách hai túi vải, một bó rau xanh đưa cho Dương Khải.
“Bố, trong phòng tạp vật còn hai con gà, đưa cho đồng chí Dương một con.” Lâm Tĩnh Nghi đứng ở cửa nhắc nhở Lâm Bảo Quốc thêm chút nữa.
Đồ đạc trong nhà cô về cơ bản đều là do cô bí mật mang từ không gian ra. Lâm Bảo Quốc thực ra đều biết, nhưng ông chưa bao giờ nói, thậm chí có lúc còn che chở cho cô. Có mấy lần cô thậm chí muốn nói hết ra nhưng đều bị Lâm Bảo Quốc từ chối.
Cho đến bây giờ, lời nói của Lâm Bảo Quốc vẫn còn vang vọng bên tai cô: “Bí mật sở dĩ là bí mật, là vì chỉ có một mình con biết nó. Vậy nên con cứ để bí mật đó chôn chặt trong bụng, đừng nói cho ai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play