【Mọi người có cảm thấy nữ phụ càng ngày càng khác với thiết lập ban đầu của tác giả không? Ban đầu tác giả nói nàng chỉ biết học, là một con mọt sách. Nhưng rõ ràng nàng lại sinh động, dũng cảm đến như vậy.】

【Chẳng lẽ NPC đã thức tỉnh ý thức rồi?】

bình luận xuất hiện câu này, trong nháy mắt, tất cả đều im lặng.

tôi cắn môi suy nghĩ.

Nhưng lại phát hiện—tôi căn bản không nhớ mình từng thích Cố Niệm đến mức nào, càng không rõ vì sao lại tỏ tình với cậu ta.

Chỉ là… giống như có một giọng nói vẫn luôn nhắc nhở tôi rằng, tôi thích cậu ta.
Giống như vậy, tôi cũng không hiểu vì sao trước đây tôi lại chán ghét Tống Yếm Ly đến thế.

Rõ ràng, cậu ấy không hề đáng ghét chút nào...

Tống Yếm Ly?

Ý nghĩ vừa lóe lên, tôi liền chợt nhận ra—cậu ấy đâu rồi? Sao còn chưa đến?
Và ngay sau đó, tôi bắt gặp một ánh nhìn lạnh lẽo.

Tống Yếm Ly đứng ở khúc quanh, đôi mắt tối đen, sâu thẳm.

Nước mưa xối ướt mặt cậu.

Áo thun đen dính sát vào cơ thể, phác họa đường nét cơ bắp săn chắc.

Cậu ấy không nói một lời, chỉ xoay người bỏ đi.

tôi vội vàng đuổi theo, gọi tên cậu.
Nhưng Tống Yếm Ly không thèm để ý đến tôi.

【Tác giả, ngườii có thể nói rõ ràng hơn chút nữa không? Nam phụ vừa vặn nhìn thấy nữ phụ bị Cố Niệm ôm!】

【Xong rồi, lần này nam phụ chắc chắn sẽ hoàn toàn bị đẩy về phía nữ chính.】

【Hình như là nam phụ cuối cùng uống say ở quán bar, gặp nữ chính, sau đó bị nàng đưa về nhà...】

Trời mưa ngày càng lớn, tôi càng sốt ruột.

Và rồi—tôi ngã sấp xuống.

Cơn đau nhói lên, tôi vừa đau vừa tủi thân, giọng nói mang theo tiếng nức nở:

“Tống Yếm Ly...”

Bóng lưng phía trước khựng lại.
tôi nghẹn ngào:

“Đau quá… Tớ chảy máu rồi...”

Tống Yếm Ly gần như lập tức quay người, sải bước chạy về phía tôi.

Anh nhặt chiếc ô rơi dưới đất, che chắn nước mưa, rồi một tay bế bổng tôi lên.

tôi lén nhìn sắc mặt cậu, vươn tay ôm lấy cổ cậu.

Tống Yếm Ly vẫn lạnh mặt, dáng vẻ như thể định đưa tôi về nhà rồi tiếp tục tức giận.

Nhưng áo ngủ của tôi đã ướt sũng.

tôi cố tình co người lại một chút.

Vì thế, cơ thể tôi bị cậu siết chặt hơn, ôm sát hơn.

“Tống Yếm Ly, cậu nghe tớ giải thích được không?”

tôi ôm lấy cổ cậu, ghé sát vào.

Cậu tránh né, quay đầu sang một bên.
Thế là—tôi cắn lên kết hầu của cậu.

Tống Yếm Ly rên khẽ, trợn mắt nhìn tôi.
tôi lại cắn thêm một cái.

Cậu đứng yên, không dám động.

Tôi còn định mở miệng nói thêm, nhưng Cố Niệm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, như một bóng ma ám.

“Niệm Niệm, cậu rõ ràng biết Tống Yếm Ly là một con qu/ái v/ật, tính tình nóng nảy, tăm tối, luôn hành động một mình, trố/n học đ/ánh nhau.

“Đã từng có một nam sinh vô tình chạm vào tay hắn, liền bị hắn đ/ánh đến mức không thể đứng dậy. Cậu chẳng lẽ lại thích một học sinh h/ư h/ỏng như vậy sao?

“Tôi biết lý tưởng của cậu, tôi biết cậu liều mạng học tập là vì điều gì. Chỉ có tôi hiểu cậu mà thôi.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, dòng bình luận đã bùng nổ như một cơn lốc.

【M/ẹ nó, cái thằng nam chính này mang cái vẻ mặt tự tin khiến tôi phát ngán. Tác giả tưởng tượng ra một học thần thanh lãnh, nhưng thực tế lại là một gã đàn ông đáng ghét, thật sự không biết nói gì.】

【So với hắn, nam phụ kiểu này lo được lo mất, tối tăm bệnh kiều cún con càng khiến người ta thích hơn.】

【Cho dù bị bệnh thì cũng tình nguyện tự cứa bản thân, cũng không cưỡng ép nữ chính.】

【Cho dù thực sự tức giận với nữ chính nghe thấy cô ấy ngã cũng sẽ không chút do dự quay đầu lại. Loại tình yêu quá tải này, vừa điên cuồng vừa khắc chế……】

Tôi quay đầu nhìn Tống Yếm Ly, trong ánh mắt cậu thoáng chút cô đơn.

Chỉ trong chớp mắt, cậu lại trở về vẻ lạnh lùng, khắc chế như thường ngày.

Tôi nhíu mày, vươn tay nắm lấy cánh tay Tống Yếm Ly.

Chỉ về phía Cố Niệm, tôi hùng hổ nói: “Đi phía trước.”

Tống Yếm Ly không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo.

Thế là tôi đã ôm chặt lấy ngực Tống Yếm Ly.

Sau đó, tôi giơ chân đá mạnh vào cằm Cố Niệm.

Tống Yếm Ly phản ứng cực nhanh, hai tay rắn chắc của cậu vững vàng đỡ lấy thân thể tôi, thậm chí còn giúp tôi tăng thêm lực đá.

Cố Niệm bị tôi đá trúng cằm, kêu lên một tiếng thảm thiết.

Tống Yếm Ly nhanh chóng ôm tôi trở lại, che chở trong lòng ngực hắn, vẻ mặt hung dữ như một con chó săn.

Cậu sẵn sàng lao lên xé nát nhớ nếu tôi ra lệnh.

Tôi ngẩng cao cằm, nói với Cố Niệm:

"Cậu hiểu cái gì chứ? Người như Cậu ấy, ít nói nhưng chỉ cười với mình tôi, lại có sức chiến đấu bá đạo—một bé cún nhỏ đẹp trai biết kiềm chế. Cậu có biết cậu ấy đáng giá bao nhiêu không?"
Tống Yếm Ly thậm chí còn khiến Cố Niệm phải khiếp sợ.

Tôi nắm chặt góc áo cậu, nhẹ giọng nói:
"Đừng để ý đến kẻ điên đó nữa, chúng ta về nhà thôi."

Tống yếm Ly đặt tôi xuống ghế sô pha, vành tai đỏ ửng, nơi hầu kết còn in hằn dấu răng của tôi.

Tôi khóa chặt người, ngồi trên đùi cậu ấy không chịu xuống, rồi nghiêng mặt cậu qua một bên, suy nghĩ một chút.

Sau đó, tôi với lấy sợi dây buộc tóc bằng lụa bên cạnh, cột ngang miệng cậu.

Dưới lớp tơ lụa màu đen, gương mặt tinh xảo như ngọc của cậu càng thêm nổi bật

—hàng mi dày, sống mũi cao thẳng.

"Tạm thời đừng nói chuyện."

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, nghiêm túc từng chữ:

"Cố niệm phát đoạn ghi âm đó là do chính tôi từng nói. Tôi xin lỗi. Tôi cũng không biết trước đây mình đã nghĩ gì, nhưng bây giờ, tôi hoàn toàn không còn cảm thấy như vậy nữa.

"Tôi biết là cậu đã giúp tôi lấy lại danh sách du học. Cảm ơn cậu.

"Còn nữa…

"Tôi thích cậu."

Dứt lời, tôi tháo sợi dây lụa ra:

"Được rồi, bây giờ cậu có thể nói."

Giây tiếp theo, gương mặt Tống yếm Ly càng lúc càng áp sát.

"Ta có thể nghiệm chứng một chút
không?"

Môi tôi bị cậu nhẹ nhàng chạm vào, rồi cậu không kiềm chế được mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Tôi bị ghì chặt xuống sô pha, chỉ có thể bấu lấy cổ áo cậu đầy bất lực.

Đến khi cậu buông ra, gương mặt tôi đã đỏ bừng.

Hơi ẩm từ cơn mưa trên người chúng tôi cũng nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể hong khô.

Đôi mắt Tống yếm Ly sáng lấp lánh, ngón tay vẫn gắt gao giữ chặt cổ tay tôi.

【Nam phụ bây giờ y như một con cún con, trong mắt trong lòng đều chỉ có nữ phụ, gâu gâu gâu, cắn xỉu mất thôi! 】

【 Từ đầu đến giờ, nam phụ và nữ phụ vẫn luôn đối đầu nhau, làm gì mà bỗng dưng có cảnh tình cảm mãnh liệt thế này? 】

【 Mọi người có cảm thấy nữ phụ dường như có ý thức riêng không? Như thể cô ấy nhìn thấy những gì chúng ta đang nói… 】

Tôi giật mình hoảng hốt, rồi nhìn thấy một dòng bình luận khác nhảy ra:

【 bé con à, nếu bé thực sự có thể thấy, thì hãy nhớ kỹ—qua ngày mai, nam phụ sẽ hoàn toàn hắc hóa và bị nữ chính hấp dẫn… Nhất định phải cẩn thận! 】

Tôi cúi đầu nhìn Tống yếm Ly, lúc này đang giúp tôi bôi thuốc lên chân.

cậu ấy vẫn khoác trên mình một bộ đồ đen, nhưng toàn thân lại thiếu đi vẻ xa cách thường ngày, trông ôn hòa hơn rất nhiều.

Cậu ấy thực sự… nhất định phải hắc hóa sao?

Ngày thứ hai, tôi bám sát Tống Yếm Ly không rời nửa bước.

Nhưng không ngờ, anh lại bị cha mình – Tống Hoàn, người nắm quyền Tập đoàn Tống thị – ép đưa về nhà cũ.

【Thật sự đau lòng cho nam phụ… Mẹ thì coi anh là quái vật, cha lại là một nhà tư bản lạnh lùng, chỉ quan tâm đến giá trị anh mang lại cho gia tộc. Giờ còn ép anh liên hôn với gia đình nữ chính…】

【Thậm chí còn hạ thuốc anh ấy…】

Hạ thuốc?

Nhìn thấy đoạn này, tôi hoảng loạn chạy đi tìm Tống Yếm Ly.

【Nữ phụ, Tống Yếm Ly đã bị vệ sĩ của cha anh ta đưa đến khách sạn mà Tô Lai thường lui tới.】

Khi tôi thở hồng hộc chạy đến nơi, Tô Lai đã cởi áo khoác, chiếc váy hai dây màu đỏ càng tôn lên làn da trắng như tuyết.

Dáng người cô ta vô cùng quyến rũ, mái tóc xoăn buông xuống, lượn quanh đường cong trước ngực khiến người ta tim đập mạnh.
Cô ta tiến lại gần Tống Yếm Ly, lúc này đang ngửa đầu dựa vào sofa, hơi thở hỗn loạn.
Khuôn mặt anh đỏ bừng, khóe mắt phủ đầy hơi nước, sống mũi cũng đỏ như vừa bị người ta xoa nắn.
Anh cắn môi, cố gắng kiềm chế dục vọng, rồi bất ngờ đẩy mạnh Tô Lai ra, giọng khàn đặc:
“Cút.”
Tô Lai loạng choạng nhưng không hề tức giận, chỉ lẩm bẩm:
“Không sao, qua đêm nay, tôi chính là nữ chính thực sự.”
Vừa dứt lời, cô ta liền đưa tay xé toạc áo sơ mi của Tống Yếm Ly.
Tiếng vải rách vang lên, để lộ phần ngực rắn chắc của anh.
Cơ bụng săn chắc, đường nét gợi cảm, thấp hơn nữa là chiếc quần thể thao màu xám.
Tôi đẩy cửa bước vào, chắn trước người Tống Yếm Ly.
“Cố Niệm đang ở dưới lầu, sắp lên đây rồi.” Tôi lạnh giọng cảnh cáo.
Tô Lai không muốn để Cố Niệm bắt gặp, hung hăng trừng mắt nhìn tôi rồi vội vàng rời đi.

Tôi khóa chặt cửa, vừa quay đầu lại đã thấy con người ngày thường lạnh lùng, sắc bén giờ đây lại ngoan ngoãn rũ mắt, ánh lên vẻ đáng thương.

Nhận ra tôi, anh lập tức cọ đến, giọng khẽ khàng:
“Miên Miên, anh khó chịu…”

Anh dụi đầu vào cổ tôi, hơi thở nóng rẫy phả lên da thịt.

“Vậy phải làm sao bây giờ… Chúng ta đi bệnh viện nhé?”

“Miên Miên, xoa một chút đi… Xoa một chút là hết khó chịu…”

Giọt nước mắt kìm nén đọng nơi đuôi mắt đỏ hoe, hơi thở anh dồn dập, nóng rực.

Tôi vừa mất tập trung, bàn tay đã bị anh áp lên cơ bụng săn chắc.

“Đây… khó chịu sao?” Tôi khẽ xoa hai lần, cảm giác bản thân cũng sắp bị nhiệt độ ấy thiêu đốt.

Tống Yếm Ly khẽ “ừ” một tiếng, lại tiếp tục dẫn dắt tay tôi.

“Còn chỗ này nữa…”

Ngón tay anh lướt nhẹ qua đôi môi tôi, ánh mắt mang theo chút mê man:
“Miên Miên, hôn anh một cái đi… Hôn một cái là không khó chịu nữa…”

Tôi cúi đầu, khẽ chạm vào môi anh.
“Như vậy được chưa?”

Đôi tay anh siết lấy eo tôi, kéo xuống, giọng trầm khàn:

“Không đủ.”

Giây tiếp theo, trời đất đảo lộn.
Chúng tôi đổi chỗ cho nhau, còn Tống Yếm Ly thì cúi xuống hôn tôi đầy bá đạo.

Bình luận trên màn hình liên tục gào thét:
【Aaaaa… Đã đến mức này rồi, tại sao không tiến thêm một bước nữa?!】

【Màn đen là gì đây?! Tôi hỏi các người màn đen là gì?! Tôi là hội viên VIP mà lại không được xem hết sao?!】

Đến khi chúng tôi trở về biệt thự, lòng bàn tay và đôi môi tôi đều sưng đau.
Tôi phụng phịu trách móc, còn Tống Yếm Ly thì lại như một chú cún con vừa được thỏa mãn, đôi mắt sáng long lanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play