Giờ ra chơi, khi tôi bước ra khỏi lớp.

Liền thấy Tống Yếm Ly đang nổi cơn thịnh nộ đè bạn cùng bàn của tôi, Cố Niệm, xuống đất đ/ánh.

Tống Yếm Ly hung dữ như ch/ó hoang, đuôi mắt đỏ au.

Tâm tính thiếu niên hoàn toàn không kiềm chế được, hắn thậm chí còn dùng một tay bó.p cổ Cố Niệm, nhấc bổng người lên khỏi mặt đất.

Xung quanh toàn là tiếng la hét.

Tôi run giọng gọi hắn: "Tống Yếm Ly."

Thân hình Tống Yếm Ly cứng đờ, khuôn mặt tuấn mỹ dính má.o nhìn qua, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn.

Cố Niệm thì gắng gượng chống người dậy, đáng thương nhìn tôi: "Miên Miên, anh không sao, có lẽ là Tống Yếm Ly đồng học cảm thấy chúng ta đi hơi gần nhau..."

Tôi cắn môi, bàn tay giơ lên định tát xuống.

Bỗng nhiên màn hình bình luận hiện lên trước mắt tôi.

【Nữ phụ chắc chắn lại giáo huấn nam phụ một cách chính trực rồi, trong lòng cô ta, luôn định nghĩa nam phụ là học sinh hư. Cho nên nam phụ cuối cùng mới hắc hóa triệt để như vậy...】

【Nếu nữ phụ biết nam phụ dạy dỗ nam chính Cố Niệm, là vì biết Cố Niệm tiếp cận nữ phụ chỉ để cho nữ chính ghen, không biết có hối hận không...】

【Nữ phụ hối hận cũng vô dụng rồi, nam phụ lúc đó đã hắc hóa triệt để. Nữ phụ thậm chí còn không được tham gia thi đại học, bị nam phụ giam cầm trong biệt thự, giam cầm kiểu không cho mặc quần áo đó nha.】

Tay tôi như bị ma làm, đổi hướng, chạm vào khóe miệng dính má.o của Tống Yếm Ly.

"Đau không?" tôi hỏi.

Đôi mắt vốn ảm đạm cụp xuống của Tống Yếm Ly bỗng chốc sững sờ, cả người cứng đờ như hóa đá.

【Nữ phụ, cô nên hỏi hắn sướng không.】

【Huhuhu, nữ phụ nhỏ bé đáng yêu của chúng ta mềm mại hỏi một câu đau không. Ai mà chịu nổi chứ?】

Tống Yếm Ly giọng khàn khàn: "Không đau..."

Tôi thử kéo vạt áo hắn, giọng nói càng mềm mại hơn.

"Anh đ/ánh nhau trông hung dữ quá, em hơi sợ...

"Anh có thể về lớp học thuộc từ vựng với em không?"

Thế là, trước mắt bao người, vừa đ/ánh nhau xong, ánh mắt vẫn còn tàn dư hung bạo, Diêm Vương sống của Tam Trung chưa từng cho con gái đến gần.

Bị tôi nắm vạt áo kéo đi, ngoan ngoãn như một chú cún con.

Màn hình bình luận: 【Nữ phụ nhỏ bé đáng yêu, quả là bậc thầy huấn luyện ch/ó cấp độ một.】

Trở lại lớp, lòng tôi cuồn cuộn những cảm xúc khó tả.

Qua màn hình bình luận, tôi dần hiểu rõ một điều:

Tôi là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, một nữ phụ ngoan hiền.

Còn Tống Yếm Ly lại là nam phụ bá đạo, ương ngạnh.

Nhưng giờ phút này, Tống Yếm Ly lại ngoan ngoãn để tôi nắm góc áo, ấn ngồi xuống ghế.
Chiếc áo của
cậu dưới tay tôi bị siết chặt, nhăn nhúm thành từng nếp.
Cậu trừng mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đó, khiến tôi có chút ngượng ngùng, vội vàng rụt tay về và quay lại chỗ ngồi.
Bình luận trên màn hình dày đặc:

【 Tội nghiệp góc áo kia, tối nay chắc chắn sẽ bị nam phụ vò nát đến tơi tả. 】

Tim tôi lỡ một nhịp. Khi quay đầu lại, tôi liền bắt gặp Tống Yếm Ly đang cúi xuống, khẽ hôn lên góc áo vừa bị tôi nắm qua.

Lúc này, nữ chính Tô Lai cũng vừa bước vào lớp.

Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn hơn hẳn các nữ sinh khác, áo đồng phục ngắn tay được bó sát, càng làm tôn lên vòng eo thon gọn, bờ ngực đầy đặn cùng đôi chân dài.

Một nửa số nam sinh trong lớp đều dõi theo cô ấy.

Còn nhân vật nam chính – một đóa hoa cao lãnh – lại đang trong bộ dạng nhếch nhác.

Chiếc sơ mi trắng dính vết máu, trên mặt vẫn còn thương tích, thần sắc có phần tiều tụy.

Hắn mang theo một túi thuốc, và Tô Lai muốn giúp hắn băng bó vết thương.
Nhưng Cố niệm lại thờ ơ cúi thấp mắt, né tránh cái chạm của cô.

Hiện tại, vì gia cảnh nghèo khó, cậu vẫn đang trong giai đoạn bị Tô Lai xem thường và sỉ nhục.

Thế nhưng về sau, cậu ta sẽ nhận ra bản thân dường như lại thích con người kiêu ngạo và khác biệt của Tô Lai.

Tôi còn đang sững sờ thì Cố niệm đã nhét túi thuốc vào tay tôi:
“Miên Miên, cậu có thể giúp tôi bôi thuốc không?”

Hắn hơi cúi đầu, vết thương trên cánh tay vẫn rỉ máu, giọng nói đáng thương vô cùng.

Tôi đưa tay ra, định nhận lấy.

Làn đạn bình luận lập tức xuất hiện:

【 Nam chính này đúng là một kẻ giỏi giả vờ đáng thương, một mặt thì cùng nữ chính chơi trò công chúa và cún con, một mặt lại đi câu dẫn nữ phụ. 】

【 Chẳng lẽ không phải là muốn nữ phụ nhường lại suất đi học cho hắn sao? 】

【 Bị thương có chút xíu mà đã ra vẻ, trong khi nam phụ phía sau lưng đầy vết thương còn đang rỉ máu, vậy mà trong đầu hắn chỉ nghĩ về góc áo bị nữ phụ nắm qua thôi ư? 】
Tôi quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Tống Yếm Ly.

Ánh mắt Tống Yếm Ly lóe lên một tia trào phúng, cậu ta nghiêng đầu, tránh đi ánh nhìn của tôi.

Làn da ấy trắng lạnh như ngọc, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, càng làm tăng thêm vẻ cô độc và yếu ớt.

Tôi đứng dậy, đi ra phía sau Tống Yếm Ly, hoàn toàn phớt lờ cánh tay đang lơ lửng giữa không trung của Cố Niệm.

Đứng trước mặt cậu, tôi đưa tay ra, định chạm vào lưng.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa chạm tới, cổ tay tôi đã bị giữ chặt.

Giọng nói của Tống Yếm Ly lạnh lẽo:

“Cậu muốn gì?”

Bình luận lập tức xuất hiện:

【 Nhìn có vẻ lạnh lùng thế thôi, nhưng khao khát trong mắt hắn sắp tràn ra rồi kia kìa. Vừa bị nữ phụ chạm vào một chút, ánh mắt liền sâu thêm vài phần. 】

【 Giả vờ cool ngầu đến thế, nhưng ai mà không cảm thấy sảng khoái chứ? 】

Tôi cố ý hít một hơi, khẽ rên lên: “A... đau quá.”
Quả nhiên, Tống Yếm Ly lập tức nới lỏng tay.
Tôi nhân cơ hội đưa tay lướt qua lưng cậu, ngay lập tức cảm nhận được lòng bàn tay thấm ướt. Ngón tay tôi chạm vào một lớp máu đỏ sẫm.
Bình luận tiếp tục sôi nổi:
【 Khoan đã, nữ phụ bị gì thế này? Theo nguyên tác, chẳng phải cô ấy chỉ bôi thuốc cho nam chính Cố niệm thôi sao? Căn bản không quan tâm đến vết thương của Tống Yếm Ly mà? 】
【 Vết thương của Tống Yếm Ly sau đó còn bị nhiễm trùng, phát sốt suýt mất mạng nữa mà. 】
【 Sao nữ phụ đột nhiên thông minh thế? Nhìn cô ấy giả vờ đáng thương kìa, đừng nói nam phụ, đến tôi cũng muốn gục ngã trước cô ấy mất thôi. Vừa mềm mại lại vừa đáng yêu! 】
Nhìn thấy vệt máu đỏ trên đầu ngón tay, tôi liền kéo tay Tống Yếm Ly: “Đi với tôi đến phòng y tế.”
Nhưng cậu ấy chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Không đi.”
Hắn thậm chí còn tránh khỏi tay tôi.
Tôi bực mình, bất chợt túm lấy mái tóc rủ trước trán cậu .
Khi tôi kéo tóc cậu , cậu bị buộc phải ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp phơi bày dưới ánh sáng.
Đôi mắt cậu ửng đỏ, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn.
Tôi cúi xuống, từng chút một áp sát, cho đến khi ch/óp mũi hai chúng tôi gần như chạm vào nhau.
“Không ngoan ngoãn, tôi sẽ hôn cậu đấy.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Yếm Ly khẽ rung động, vành tai đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
Hắn siết chặt ngón tay, gắt gao bám vào mép bàn.
Tôi khẽ lướt đầu ngón tay qua gương mặt cậu , từng chữ một chậm rãi vang lên: “Ngoan ngoãn nghe lời.”
Bình luận như bùng nổ:
【 Tôi xỉu! Nữ phụ sắp chọc nam phụ đến mềm nhũn rồi! 】
【 Aaaa! Nam phụ đẹp trai quá, hơi thở dốc của hắn cũng quá gợi cảm đi! Tôi cũng muốn túm tóc hắn rồi mạnh mẽ hôn hắn, khiến hắn khóc vì tôi! 】
【 Sao lại thế này? Từ một giáo bá lạnh lùng lại biến thành một chú cún ngoan ngoãn thế này sao? 】

Tống Yếm Ly không nói gì, mặc cho tôi dìu cậu vào phòng y tế.
Lấy thuốc xong cũng vừa vặn đến giờ tan học.
Hai chúng tôi cùng nhau trở về biệt thự Tống gia.
Từ lần trước, suýt chút nữa tôi bị ông bố nát rượu đ/ánh chết, may nhờ Uống Yếm Ly cứu giúp, tôi liền ở lại nhà cậu từ đó.
Chiếc áo thun đen của cậu loang lổ vết máu, dính chặt vào vết thương.
Tôi dùng nhíp nhỏ, từng chút một giúp cậu làm sạch.
Sau đó, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên lưng cậu , tỉ mỉ đến từng tấc một.
Không biết vì đau hay vì lý do nào khác, từng thớ cơ dưới tay tôi căng lên, kéo theo những đường nét săn chắc rõ ràng.
Tôi xoay người đặt lọ thuốc xuống, chợt nhận ra Tống Yếm Ly đang nhìn mình chăm chú.
Ánh mắt cậu sáng quắc, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.
Đầu ngón tay cậu siết chặt, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, vẻ mặt vô cùng chật vật.
Cuối cùng, cậu quay mặt đi, giọng nói khàn đặc:
“Ra ngoài… khóa cửa lại…”
Tôi biết, cậu lại lên cơn.
Tống Yếm Ly mắc chứng khát da thịt rất nghiêm trọng.
Tôi thử thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào tay cậu, định đỡ cậu về phía mép giường.
Nhưng giây tiếp theo, tôi bỗng thấy trời đất quay cuồng—cả người bị cậu kéo ngã xuống giường.
Hơi thở cậu nặng nề, đuôi mắt đỏ lên vì nhẫn nhịn.
Lý trí chẳng thể kìm hãm được ham muốn, cậu cúi người lại gần tôi.
Bình luận sôi nổi:
【 Đến rồi! Nữ phụ cứu rỗi nam phụ, kinh điển! 】
【 Lúc này nữ phụ sẽ phát hiện dưới gối của nam phụ có đồ của mình, sau đó thấy hắn thật gh/ê tở/m. 】
【 Hình như nữ phụ còn nhốt hắn lại trong phòng rồi bỏ đi luôn... 】
【 Sau đó nữ chính sẽ chăm sóc hắn cả đêm, rồi hắn phát hiện ra mình cũng có thể tiếp nhận sự đụng chạm của cô ấy… 】
Dưới gối?
Tôi nghi hoặc đưa tay sờ thử.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả người tôi sững lại.
Dưới gối là một mảnh giấy gói kẹo lấp lánh.
Nó được bảo quản rất cẩn thận, mép giấy đã mỏng đi, như thể đã được vuốt ve rất nhiều lần.
Bình luận:
【 Có lẽ ngay cả nữ phụ cũng không nhớ rõ, đây là viên kẹo cô từng đưa hắn vào lần đầu thấy hắn phát bệnh. Khi đó, cô tưởng hắn bị tụt huyết áp nên cho hắn một viên kẹo đường. 】
【 Mà từ đó về sau, mỗi lần phát bệnh,Tống Yếm Ly đều dựa vào mảnh giấy gói kẹo rẻ tiền này để chống chọi qua cơn bùng phát. 】

Tôi quay đầu lại.
Tống Yếm Ly chống hai tay bên cạnh tôi, gương mặt đẹp đẽ gần ngay trong gang tấc. Đôi môi cậu bị cắn đến đỏ bừng, đôi mắt ướt át, ngập tràn bất ổn.
Lớp áo sau lưng bị kéo ra, để lộ bả vai rắn chắc và những đường nét cơ thể mơ hồ ẩn hiện.

【 Giờ nữ phụ chắc chắn sẽ thấy gh/ê tở/m cậu, sau đó bỏ lại nam phụ đang phát bệnh mà đi luôn… 】
Tôi trầm mặc.
Rồi đưa tay sờ túi, chạm phải một viên kẹo.
Dùng răng xé lớp giấy gói, vị ngọt của cam lan dần trong miệng.
Tôi đưa ngón tay chạm lên môi Tống Yếm Ly, nhẹ nhàng vuốt ve, ngăn cậu tiếp tục cắn môi đến rỉ máu:

“Thả lỏng đi.”
Toàn thân cậu khẽ run.
Hơi thở gấp gáp vang lên trong cổ họng.
“Cô… biết mình đang làm gì không?” Giọng cậu khản đặc, như thể đã chạm đến cực hạn.
Tôi khẽ cười vô tội.
Rồi ngẩng đầu, hôn lên.
Viên kẹo trong miệng bị tôi đẩy qua:
“Cho nè, trị bệnh nha.”
Khoảnh khắc đó, như có một ngọn lửa bùng lên.
Tống Yếm Ly siết chặt lấy vai tôi, ép sát tôi vào lồng ngực cậu, mạnh mẽ hôn xuống.
Hơi thở của cậu cuồng nhiệt, đôi tay ghì chặt không buông.
Vị ngọt lan tràn khắp môi.
Bình luận nổ tung:
【 Trời ạ! Nữ phụ vừa cắn kẹo vừa cười quyến rũ quá… Đối diện với ánh mắt đó, tôi cũng muốn quỵ gối! 】
【 Ai hiểu được chứ! Hai người này chênh lệch thể hình quá rõ ràng, nữ phụ nhỏ bé thế kia, còn nam phụ chỉ cần một tay là có thể ôm trọn eo nàng! 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play