Nói xong, anh quay người đi mất, bước chân nhanh như gió.
Lâm Thu Thu ở phía sau ra sức đuổi theo, mới chạy được hai bước đã suýt ngã nhào. Trong lúc cấp bách, cô bất ngờ nhảy vọt lên, miệng không ngừng gọi:
“Ân nhân! Đừng đi mà! Tô Tuyệt!”
Chàng trai phía trước đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt như nổi lên sóng lớn cuộn trào:
“Cô vừa gọi tôi là gì?”
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Thu Thu bỗng thấy có chút chột dạ mà không rõ lý do.
Chẳng lẽ… cô gọi nhầm tên sao? Không thể nào, trí nhớ của cô cực kỳ tốt mà.
Đôi mắt đen láy ngẩng lên nhìn anh, cô thử thăm dò:
“Tô… Tuyệt?”
Không biết có phải do cô ảo giác hay không, mà trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của chàng trai dường như dịu đi đôi chút. Rất nhanh sau đó, anh cong khóe môi, giọng điệu mang theo chút trêu chọc:
“Lâu lắm rồi không ai gọi tôi như vậy, xem ra cô thật sự biết tôi.”
Lâm Thu Thu thầm suy nghĩ câu nói của anh. Chẳng lẽ bây giờ ân nhân không dùng cái tên này nữa?
Khi cô còn đang do dự không biết nên nói tiếp thế nào, Yến Tuyệt bỗng thản nhiên ngoắc tay với cô:
“Vào đi.”
Vừa nghe thấy lời đó, Lâm Thu Thu lập tức gật đầu như giã tỏi, định cố gắng bước theo sau anh. Đáng tiếc là bước chân anh thực sự quá dài, cô mới lẽo đẽo được vài bước đã suýt ngã. Trong lòng sốt ruột đến mức muốn phát điên, hận không thể biến lại thành chim sẻ rồi bay thẳng đến bên cạnh anh.
“Ân nhân, đợi em chút với!” – cô vừa gọi, giọng vừa gấp.
Yến Tuyệt dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ ghét bỏ. Một lúc sau, anh quay lại đẩy chiếc xe lăn của cô đến trước mặt, đặt cô ngồi xuống rồi lạnh nhạt nói:
“Đừng lết tới lết lui nữa.”
Lâm Thu Thu phồng má, thầm nghĩ: Bổn tiên chẳng thèm chấp nhặt với loại phàm nhân như ngươi. Còn chê ta đi chậm, nếu ta bay lên thì đã sớm bỏ lại ngươi mấy con phố rồi, hừ!
Yến Tuyệt nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên xe lăn, rõ ràng không có ý định giúp cô đẩy đi tiếp. Lâm Thu Thu đành phải tự mình điều khiển xe lăn, lạch cạch đi theo phía sau anh.
Chẳng bao lâu sau, hai người bước vào phòng khách của căn biệt thự.
Yến Tuyệt tiện tay vuốt lại mấy sợi tóc đen dài lòa xòa trước trán, quay sang nói với cô:
“Ngồi đây vài phút.”
Nói xong, anh lập tức đi về phía nhà vệ sinh, nghe tiếng nước thì chắc là đang rửa mặt.
Lâm Thu Thu vừa nghĩ thầm ân nhân vẫn sạch sẽ như hồi nhỏ, vừa lặng lẽ quan sát căn phòng xung quanh.
Nhà của Lâm gia cũng là biệt thự ba tầng, nhưng vì ít người ở nên tầng ba gần như bỏ trống. Hai tầng còn lại được bài trí ấm cúng, đồ đạc của ba người trong nhà được sắp xếp gần nhau, tràn đầy cảm giác gia đình.
Còn nơi này của Yến Tuyệt, lại chỉ có những vật dụng cần thiết, cả không gian toát ra sự lạnh lẽo và trống trải, không có dấu hiệu của bất kỳ người thân nào khác.
Chẳng phải trước kia ân nhân sống cùng ông ngoại sao? Ông Tô đâu rồi?
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Lâm Thu Thu thu ánh mắt về, ngẩng đầu nhìn anh.
Chàng trai vừa rửa mặt xong, trông sạch sẽ sáng sủa, bên thái dương vẫn còn hơi ướt. Anh đi tới bên cạnh tủ lạnh, mở ra, bên trong hiện lên từng hàng nước giải khát.
Lâm Thu Thu chưa từng uống mấy thứ đó, cũng chẳng biết là gì nữa.
Anh liếc nhìn một cái, từ ngăn trên cùng của tủ lạnh lấy ra hai lon Coca, quay trở lại. Một lon được đặt trong tầm tay của Lâm Thu Thu, lon còn lại anh mở bằng một tay, ngửa đầu uống hai ngụm liền.
“Cô nói tôi từng cứu cô?” Yến Tuyệt cầm lon Coca, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người càng gần, cảm giác nóng bừng trong ngực Lâm Thu Thu lại càng nhẹ đi. Cô không kiềm chế được mà tự động điều khiển xe lăn, nhích lại gần anh hơn, gật đầu chân thành.
“Khi nào?”
“Mười hai năm trước.”
Yến Tuyệt thầm tính toán, khi đó anh mới năm tuổi, làm gì đã có khả năng cứu ai? Cô nhóc này rõ ràng là bịa chuyện mà chẳng thèm chuẩn bị kịch bản gì cả.
Nhưng mà… cô lại có thể gọi ra cái tên “Tô Tuyệt”, chắc hẳn đúng là đã từng gặp anh hồi nhỏ.
“Trước đây cô sống ở thôn Cẩm Vinh à?”
Lâm Thu Thu nghĩ thầm, hồi bé mình thường bay đến thôn Cẩm Vinh kiếm ăn, như vậy tính ra cũng coi như từng sống ở đó. Thế là cô gật đầu.
Yến Tuyệt nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cố lục lại trí nhớ, nhưng thật sự không thể nhớ ra là đã từng gặp cô, liền nghi ngờ hỏi:
“Cô tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Em tên Lâm Thu Thu, năm nay mười…” Cô nghĩ tới ngày sinh ghi trên căn cước của mình “Gần 17 tuổi rồi.”
Yến Tuyệt nhướng mày, lại gần bằng tuổi anh? Sao anh chẳng có chút ấn tượng nào hết?
“Tôi đã cứu cô như thế nào?” Yến Tuyệt dựa người vào sofa, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn cô đầy dò xét.
Lâm Thu Thu cảm kích nói:
“Hồi đó em bị một con mèo bắt nạt, là anh đứng ra bảo vệ em.”
Yến Tuyệt: “……”
Chuyện đó mà cũng đáng để long trọng báo ân đến tận nhà như thế này sao? Anh càng nhìn càng cảm thấy cô gái này đang cố tình tiếp cận mình.
Không còn kiên nhẫn dây dưa nữa, Yến Tuyệt thu lại nụ cười, giọng lạnh đi rõ rệt:
“Tôi không biết rốt cuộc cô tiếp cận tôi vì mục đích gì, những chuyện hồi tôi năm tuổi, tôi căn bản chẳng còn nhớ gì. Nếu tôi không nhớ ra việc từng cứu cô, thì cô cũng chẳng cần thiết phải báo ân. Về đi.”
Lâm Thu Thu nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói:
“Anh không nhớ cũng không sao, em nhớ là được rồi. Đã đến bên cạnh anh, em nhất định sẽ cố gắng đối xử thật tốt với anh.”
Yến Tuyệt khẽ cười, ánh mắt lóe lên một tia sáng khó đoán:
“Vậy cô định đối xử ‘tốt’ với tôi kiểu gì?”
“Cụ thể thì phải xem anh muốn gì.” Lâm Thu Thu nghiêm túc đáp, gương mặt tràn đầy chân thành.
Yến Tuyệt chống cằm, khẽ cong môi:
“Nếu tôi muốn tiền thì sao?”
Lâm Thu Thu lập tức siết chặt nắm tay, nghiêm túc nói:
“Vậy em sẽ cố gắng kiếm tiền!”
Ánh mắt Yến Tuyệt lướt qua chiếc xe lăn của cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt:
“Cô kiếm được cái rắm ấy.”
Một cô nhóc như thế, đi còn chưa xong nữa là…
Lâm Thu Thu nghẹn lời, nhất thời hơi tức.
Chàng trai đứng dậy, rõ ràng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn:
“Tôi bây giờ sống rất tốt, chẳng thiếu tình cảm, cũng chẳng thiếu tiền. Cô mau chóng rời đi đi, từ đâu đến thì về lại chỗ đó.”
Mới gặp đã bị từ chối, khiến Lâm Thu Thu vừa bực vừa rầu. Năm xưa sau khi được anh cứu, cô bị thả về núi rừng, liền dốc lòng tu hành suốt mười hai năm. Kết quả tu đến bình cảnh, không cách nào đột phá. Cảm giác nóng rực nơi ngực ngày ngày nhắc nhở cô rằng, nếu không hoàn thành nhân quả, sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống.
Cô không cam lòng chết một cách vô ích như vậy, đành thu dọn hành lý xuống núi, tìm đến Yến Tuyệt. Rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, ân cứu mạng to thế, báo đáp thế nào cũng chẳng quá, ai ngờ, anh hết lần này tới lần khác đẩy cô ra ngoài.
Nhưng chuyện này liên quan đến mạng sống của cô mà! Dù thế nào cũng không thể từ bỏ!
Ngẩng đầu nhìn Yến Tuyệt, chiếc cổ nhỏ mảnh khảnh của cô như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy. Ánh mắt cô vô cùng chân thành, phản chiếu bóng dáng anh:
“Ân nhân, bây giờ anh không cần, nhưng sau này chưa chắc đã không.”
Lâm Thu Thu tin chắc rằng, chỉ cần được ở bên cạnh anh, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội báo ân!
Yến Tuyệt mặt tối sầm, trong đầu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem làm sao ném cô ra ngoài cho gọn. Cho dù lời cô nói là thật, hồi nhỏ anh có từng giúp cô xua đuổi một con mèo đi chăng nữa… thì việc đó có gì to tát đâu? Cũng chỉ là đuổi một con mèo thôi mà?
Vả lại, một con mèo có thể tạo ra uy hiếp gì cho cô gái to xác như thế này? Chẳng lẽ nó muốn ăn thịt cô?
Lâm Thu Thu vẫn đang ngước mắt trông mong chờ câu trả lời của anh, nào có ngờ rằng, trong lòng anh đã bắt đầu xếp cô vào hàng “lừa đảo lấy cớ báo ân”.
Đột nhiên, bản năng cảnh giác trời sinh khiến cô rùng mình, có gì đó không ổn!
Cô vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ phía sau, một con mèo tam thể béo ú nhào đến như tên bắn, cái đuôi vẫy loạn, miệng “meo” một tiếng, phóng thẳng về phía cô!
Đồng tử Lâm Thu Thu co rút lại, sống lưng lạnh toát, suýt chút nữa thì biến lại nguyên hình tại chỗ!
Lại là con mèo đó! Nó đến từ lúc nào chứ? Tại sao không phát ra chút tiếng động nào?!
Cô cố gắng kiềm chế bản năng muốn hóa thành chim sẻ, hét lên một tiếng, bật người khỏi xe lăn, lao thẳng tới bên Yến Tuyệt!
Lợi dụng lúc anh còn chưa kịp phản ứng, cô lập tức ôm chầm lấy anh!
Cơ thể Yến Tuyệt khựng lại, theo phản xạ định đẩy cô ra. Nhưng Lâm Thu Thu lúc này đã bị dọa đến mức không còn lý trí, đã ôm thì phải ôm đến cùng, hai chân còn quấn luôn lên người anh như… một con koala chính hiệu!
Giữa hai hàng mày của Yến Tuyệt không ngừng giật giật, giọng anh lạnh tanh:
“Cô buông ra cho tôi!”
Nhưng Lâm Thu Thu lại càng ôm chặt hơn, sợ hãi kêu lên:
“Ân nhân! Có mèo kìa!”
Yến Tuyệt hoàn toàn cạn lời:
“Nó có ăn được cô đâu.”
Vừa dứt lời, anh liếc mắt về phía Bình An, đang định quát nó tránh ra thì liền thấy con mèo ấy gầm lên một tiếng thê lương, lông toàn thân dựng đứng, vừa nhảy vừa hung hăng vung móng vuốt tát về phía Lâm Thu Thu.
May mà giờ nó đã già, nếu là thời còn nhỏ, chỉ một cú tát thôi, sợ là Lâm Thu Thu đã đổ máu tại chỗ rồi.
Yến Tuyệt nhíu mày, đầy nghi hoặc. Anh đã nuôi Bình An mười mấy năm, tuy rằng nó mê tóm sâu, bắt chim, rượt chuột… nhưng với người thì luôn rất hiền lành, chưa từng giơ móng cào ai bao giờ. Vậy mà giờ là chuyện gì?
Không còn thời gian để suy nghĩ, sợ Bình An thật sự làm cô bị thương, Yến Tuyệt nhanh tay ôm eo Lâm Thu Thu, xoay người đặt cô xuống ghế sofa, rồi che chắn trước mặt cô.
Lâm Thu Thu nắm chặt lấy gấu áo anh, ló đầu nhỏ ra sau lưng, nhìn về phía Bình An.
Đôi mắt của con mèo đã hoàn toàn hóa thành mắt dọc, tiếng gầm gừ như động cơ xe máy, vẻ mặt đầy dữ tợn.
Cô sợ đến mức muốn ngất, quên luôn mục đích đến đây là để báo ân, chỉ biết trốn ra sau lưng anh, run lẩy bẩy.
Bình An còn định lao tới, liền bị Yến Tuyệt vung tay tát bay ra. Giọng anh lạnh lùng quát:
“Bình An, yên lặng cho tao!”
Bị chủ nhân đánh, Bình An quay người chạy mất, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Nó trốn bên hông sofa, mắt gườm gườm nhìn Lâm Thu Thu, cứ như chuẩn bị nhào tới bất cứ lúc nào.
Yến Tuyệt tiếp tục quát:
“Cấm cào người!”
Bình An như không phục, hất cằm “Meo!” một tiếng, giọng đầy oán khí.
Lâm Thu Thu trốn phía sau anh, run lẩy bẩy, trong lòng nghĩ: Trên đời sao lại có con mèo hung tợn như vậy chứ!
Lúc ấy, một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu cô, lạnh tanh:
“Cô còn định bám đến bao giờ?”
Lâm Thu Thu hoàn hồn lại, nhìn xuống tay mình vẫn đang túm chặt lấy áo anh, nếp vải bị cô vo đến nhăn nhúm.
“Ơ…” Cô lúng túng buông tay, khẽ liếc Bình An một cái.
Chỉ là một cái liếc thôi, nhưng như phát ra tín hiệu gì đó, Bình An lập tức quên sạch lời mắng mỏ của chủ nhân, “Meo” một tiếng nhảy vọt lên ghế sofa, lao về phía cô, móng vuốt giơ cao định đánh xuống.
Lâm Thu Thu sợ đến mức chỉ lo bảo vệ đầu, cả người cuộn lại như con nhím.
Thế nhưng mãi không thấy đau, cô lặng lẽ hé mắt ra thì thấy Yến Tuyệt đã ôm Bình An lại.
Anh rõ ràng rất tức giận, cau mày mắng con mèo:
“Sao mày lại thế hả? Đã nói không được giơ móng rồi!”
Anh sải chân dài đi ngang qua phòng khách, mở cửa một căn phòng, nhốt Bình An vào bên trong.
“Phạt mày ở trong đó mà suy ngẫm, hôm nay khỏi ăn vặt.”
“Meooo!” Bình An định nhào ra ngoài, nhưng Yến Tuyệt đã nhanh tay đóng cửa lại trước mũi nó.
Phòng khách giờ chỉ còn hai người, trong im lặng. Tiếng Bình An cào cửa phía sau vang lên chói tai.
Nhớ lại cảnh vừa rồi con mèo suýt nữa liều mạng với Lâm Thu Thu, chính Yến Tuyệt cũng thấy bất đắc dĩ.
Cuối cùng vẫn là anh mở miệng trước:
“Hồi nhỏ, cô không phải là bị Bình An bắt nạt đấy chứ?”
Lâm Thu Thu ngồi dựa vào sofa, vẫn còn sợ, khẽ gật đầu.
Yến Tuyệt chợt hiểu ra vì sao cô nhất quyết tìm đến anh để “báo ân”. Tuy anh thật sự không nhớ rõ hồi nhỏ Bình An từng hung dữ như thế với người khác, nhưng có vẻ cô không hề nói dối.
Anh đi đến trước mặt cô, với tư cách là chủ nhân của Bình An, giọng trầm xuống, mang theo chút áy náy:
“Xin lỗi, vừa rồi làm cô sợ rồi. Tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”