Vừa bước vào khu nhà đơn nguyên, lập tức có thể nhìn thấy một tấm bảng hiệu vàng chóe treo trên tường, bốn chữ "Phi Thăng Truyền Thông" uốn lượn rồng bay phượng múa chói lòa cả mắt.

Hôi Tước đã sớm khoá cửa từ bên trong, vừa thấy Bạch Cẩm Dục liền ríu rít la lên: "Lão bản đến muộn rồi! Lão bản qua đêm không về!"

"Câm miệng."

Bạch Cẩm Dục càu nhàu, cọ cọ cái móng mèo còn dính bẩn ở tấm thảm trước cửa, tức giận đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Lúc trở ra, hắn đã rửa mặt sạch sẽ, khôi phục hình người, mặc chỉnh tề bộ vest công sở, còn thắt cả cà vạt cho ra dáng.

Chỉ là đang ở trong công ty, hắn không muốn tốn linh lực để đổi lại màu tóc với màu mắt, nên giữ nguyên mái tóc bạc dài vừa phải, chải gọn ra phía sau. Đôi mắt thuỷ tinh lưu ly trầm tĩnh, mang theo vẻ xa cách lạnh lùng.

Hắn ngồi xuống ghế giám đốc, bắt đầu lật xem văn kiện, phong thái chẳng khác gì một tinh anh giới kinh doanh.

"Lão bản ngầu ghê á!"

"Không nhìn ra gì luôn, ai mà biết tối qua ngài còn là con mèo nhỏ bị người ta dắt về nhà..."

Hôi Tước vỗ phành phạch đôi cánh, đem ly cà phê đặt lên bàn làm việc.

Sự lạnh lùng trên mặt Bạch Cẩm Dục lập tức sụp đổ, "Rắc" một tiếng, cây bút trong tay hắn bị bẻ gãy làm đôi.

Tối hôm qua! Tên mắc bệnh sạch sẽ đó! Đồ cuồng lông mượt! Cái tên ngốc đó lại còn bắt hắn tắm!

Đây là hành vi của một con người bình thường sao?

Lôi một con mèo hoang lạ hoắc về nhà, còn ân cần tắm rửa, định ngủ chung luôn?

"Thật ra thì."

Hôi Tước làm mặt nghiêm túc, giơ móng chém chém giữa hai chân, khoa tay múa chân mô tả: "Loài người còn hay nhốt mèo một thời gian, rồi dắt đi bệnh viện để... cải tạo cơ thể cơ..."

"Răng rắc."

Bạch Cẩm Dục chết trân tại chỗ.

Bọn nhân loại đúng là điên thật rồi!

Cũng may hắn chuồn kịp!

Hơn nữa, hắn còn cố ý tranh thủ lúc tên ngốc kia không để ý mà cắn một ngụm, để cho y nếm thử một chút "hiểm ác xã hội miêu" là thế nào!

Hôi Tước tò mò: "Cắn chỗ nào cơ?"

Bạch Cẩm Dục lạnh mặt: "Đương nhiên là chỗ rõ ràng nhất!"

Hôi Tước: "..."

Bạch Cẩm Dục: "?"

Một người một chim mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau mấy giây.

Hôi Tước rút ra kết luận, khó nói thành lời: "Lão bản à, cho phép ta nói thật... chuyện này không giống trả thù, mà giống như... để lại hơi thở đánh dấu thì đúng hơn. Mấy tiểu yêu khác mà đánh hơi được mùi của ngài trên người y, kiểu gì cũng tưởng ngài đã chọn y làm con mồi."

Trong giới yêu tộc có huyết thống áp chế, một khi bị "đánh dấu", tiểu yêu bình thường sẽ không dám manh động với đối tượng được gắn mùi chủ thượng.

Bạch Cẩm Dục không muốn thừa nhận, hắng giọng đánh trống lảng: "Khụ, Hôi bí thư, báo cáo công việc hôm nay đi."

"Rõ!"

Hôi Tước hăng hái vỗ cánh, giọng vang lên thanh thúy như chim hót.

"Chiều hai giờ, quản lý bên khu sản xuất sẽ mang bảng hiệu ‘Căn cứ khởi nghiệp ưu tú’ tới. Đến giờ đó sẽ làm lễ gỡ bảng."

"Ba giờ có buổi tuyển dụng tân nhân, ngoài ra, Diệp Tiểu Thanh tối qua đã vượt qua kỳ khảo hạch và huấn luyện. Cô ấy đã đi lấy thẻ làm việc sáng nay, chắc lát nữa sẽ quay về báo cáo."

"À còn, nghệ sĩ Lê Vân Thường và tiểu thư Đào Uyển đã đặt lịch hẹn gặp riêng với ngài vào giờ nghỉ trưa..."

Bạch Cẩm Dục dừng tay lật văn kiện, ngẩn ra: "Hai người đó là ai vậy?"

"Lê ảnh hậu và con gái bà ấy đó! Chính là vụ ngài tối qua âm thầm làm cầu nối giúp mẹ con họ nhận nhau lại đó. Sáng nay Lê ảnh hậu lên ít nhất mười cái hot search rồi, lượt thảo luận lên tới gần trăm triệu."

Hôi Tước bĩu môi, ngưỡng mộ ra mặt: "Ước gì công ty mình cũng có được minh tinh hot như vậy..."

Bạch Cẩm Dục thong thả nhấp cà phê: "Không cần hâm mộ người ta đâu."

...

Một tiếng sau, Lê ảnh hậu tới nơi.

Xe bảo mẫu chở bà quá lớn, không vào nổi khu chung cư cũ kỹ, đành dừng tạm ở siêu thị đầu hẻm. Một đoàn vệ sĩ và trợ lý hùng hậu hộ tống bà đi bộ hơn mười phút mới đến được trụ sở Phi Thăng Truyền Thông.

Đội vệ sĩ và trợ lý đứng chờ ở sảnh ngoài. Lê ảnh hậu và Đào Uyển được mời vào văn phòng.

Đào Uyển thấy tóc và màu mắt của Bạch Cẩm Dục đã khác tối qua, khẽ giật mình. Hắn nháy mắt với cô, mỉm cười nói: "Tóc giả đấy, đẹp không?"

Hắn vốn đã đẹp trai, hôm qua lạnh lùng thì có vẻ xa cách, giờ cười lên, giống như hoa nở giữa trời xuân.

Đào Uyển đỏ mặt, khẽ gật đầu: "Đẹp..."

Lê ảnh hậu thì không khách sáo như vậy, vừa mở miệng liền chất vấn: "Ngài thật sự điều hành công ty giải trí? Làm mảng gì? Có giấy phép kinh doanh không? Công ty chỉ có mình ngài thôi à?"

Hôi Tước ở cửa sổ "pi pi pi" vỗ cánh cố tạo chút tồn tại.

Đáng tiếc nó chưa hóa hình được, theo quy định thì không thể nói tiếng người trước mặt nhân loại.

Bạch Cẩm Dục nghiêng người tựa vào lưng ghế, giọng thản nhiên: "Hai người đến đây không phải để kiểm tra tư cách công ty ta chứ?"

Hắn liếc lên đồng hồ treo tường: "Ta chỉ để hai mươi phút, có gì thì cứ nói thẳng."

Lê ảnh hậu, một người đã nổi hơn hai mươi năm trong giới giải trí, từng ôm không biết bao nhiêu giải thưởng lớn, lần đầu tiên trong đời bị người ta đối xử không khách khí như vậy.

Bà sững người vài giây, mới hỏi: "Ngài... làm sao biết được Uyển Uyển là con gái ta?"

Đây là một bí mật đã bị chôn giấu suốt nhiều năm.

Năm đó, khi còn là một diễn viên nhỏ, bà từng yêu một đạo diễn và sinh con. Nhưng tên đó vì giữ danh tiếng mà nhẫn tâm bỏ rơi chính đứa con ruột của mình.

Lê ảnh hậu không ngừng tìm kiếm con gái thất lạc suốt bao năm, chưa bao giờ công khai chuyện này. Bà chỉ nhớ trên cổ tay con có một vết bớt hình con bướm. Trong một buổi tiệc, lúc Đào Uyển vô tình vén tóc, bà đã nhìn thấy vết bớt đó.

Hôi Tước lúc này mới hiểu vì sao lão bản lại bảo đừng hâm mộ Lê ảnh hậu.

Thứ nhiệt độ mà bà có hôm nay, là dùng một điều cực kỳ quan trọng trong cuộc đời mình để đổi lấy.

Bạch Cẩm Dục điềm nhiên nói: "Nếu ta bảo ta biết chút mệnh lý, ngươi tin không?"

Lê ảnh hậu, hiển nhiên là không tin.

Nhìn bốn bức tường trắng trong văn phòng trống trơn, bà thầm nghĩ: Nhìn thế nào cũng giống mấy công ty bao da chuyên đi lừa đảo.

Lê ảnh hậu và Đào Uyển đã làm xét nghiệm ADN, bà không hề nghi ngờ mối quan hệ huyết thống giữa hai mẹ con.

Thứ bà nghi ngờ, là Bạch Cẩm Dục.

Bà nghi ngờ Phi Thăng Truyền Thông chính là kiểu công ty chuyên đi đào bới đời tư minh tinh, rồi dùng tin tức đó để tống tiền, đổi lấy lợi ích.

Chính vì thế, sau khi xác nhận được Đào Uyển đúng là con gái mình, Lê ảnh hậu lập tức mua vị trí hot search cao nhất, chủ động tung tin, không để cho bất kỳ tờ báo lá cải nào có cơ hội "ra tay" trước.

Nhưng cho dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, bà vẫn chưa yên tâm.

Vì thế hôm nay, bà đích thân đến đây một chuyến để thăm dò cho rõ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play