Bạch Cẩm Dục gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu nỗi lo của đối phương: "Nhưng nếu ngươi trách lầm ta, nhớ xin lỗi đàng hoàng."
Lời còn chưa dứt, ngoài văn phòng đã vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.
Trợ lý của Lê ảnh hậu gõ cửa hai cái rồi lập tức đẩy vào: "Vân Thường! DCha mẹ nuôi của Uyển Uyển dẫn theo một đám truyền thông tới rồi, đã vây kín bên ngoài! Mau dẫn cô ấy chuồn từ cửa sổ sau đi!"
Nơi này là tầng một, nhảy qua cửa sổ văn phòng là ra ngay sân nhỏ, có cửa sau có thể rời đi.
Thế nhưng Bạch Cẩm Dục chỉ đứng dậy, sửa lại cà vạt, cười nhạt: "Sợ gì? Trốn thì cũng chẳng trốn được cả đời. Ra ngoài, gặp cho xong."
Hôi Tước dẫn đầu bay ra khỏi văn phòng.
Vừa bước ra, Bạch Cẩm Dục đã nhíu chặt mày.
Căn phòng nhỏ đã bị người chen chật như nêm.
Bảo tiêu và trợ lý đi cùng Lê ảnh hậu lập tức hình thành "bức tường người" chắn trước cửa văn phòng, ngăn dòng phóng viên đang chĩa thẳng micro, máy quay, máy ảnh vào. Đại sảnh công ty bị vây kín, đến cửa cũng không đóng nổi. Ngoài hàng phóng viên, cư dân xung quanh cũng tụ tập lại xem náo nhiệt.
Một người phụ nữ trung niên vừa thấy Đào Uyển liền đập đùi gào khóc: "Uyển Uyển ơi! Cả đêm qua con không về nhà, mẹ lo đến muốn phát điên!"
Bên cạnh, một người đàn ông khoác vai bà ta, chỉ tay về phía Đào Uyển, mắng ầm lên: "Đồ con không có lương tâm! Cha mẹ nuôi con lớn từng này, bỏ tiền cho con học múa ba lê, lo cho con đủ thứ... Vậy mà con chỉ dự tiệc rượu một đêm, quay về lại chê nhà quê, không thèm nhận cha mẹ nữa?"
Lời còn chưa dứt, đám phóng viên đồng loạt chĩa micro về phía Đào Uyển, ào ào đặt câu hỏi như liên thanh:
"Đào tiểu thư, cô thật sự không nhận cha mẹ nuôi sao?"
"Cô sẽ đổi sang họ Lê chứ?"
"Cô có định phụng dưỡng cha mẹ nuôi không?"
"Cô có biết gì về cha ruột của mình không?"
Đám người đứng xem xung quanh cũng bắt đầu xì xào: "Haiz, nói gì thì nói, có ơn nuôi dưỡng vẫn là lớn nhất chứ, sao lại nỡ lòng nào quay lưng chối bỏ như vậy?"
"Chẳng phải là vì mẹ ruột là đại minh tinh có tiền hay sao? Thấy có lợi là nhào tới ngay!"
"Bách thiện hiếu vi tiên*, con bé này đúng là chẳng có lương tâm!"
*Ý chỉ: Trong trăm điều thiện, hiếu thảo là quan trọng nhất.
Một cô gái vừa tròn hai mươi, chưa từng trải qua cảnh tượng hỗn loạn như thế này, lập tức hoảng loạn đến mức nói năng lắp bắp, mang theo tiếng khóc: "Không phải đâu... ta không có..."
Thực tế, tối qua sau khi đoàn tụ với mẹ ruột, cô quá xúc động, hôm nay vốn định về nhà để nói rõ với cha mẹ nuôi. Sau này mẹ ruột và cha mẹ nuôi sẽ cùng nhau chăm sóc cô, mẹ còn chuẩn bị một khoản tiền hậu tạ để báo đáp ân nuôi dưỡng của họ, đủ để họ sống sung túc đến cuối đời.
Ai ngờ cha mẹ nuôi lại dẫn truyền thông kéo tới tận nơi...
Lê ảnh hậu kéo con gái núp về phía sau, giành lấy chiếc áo khoác từ tay trợ lý để che mặt cô. Nếu để truyền thông chụp được, họ nhất định sẽ chẳng màng trắng đen phải trái mà dán nhãn cho Đào Uyển như "nghịch tử", "vong ân bội nghĩa", "ham tiền bỏ nhà" rồi thả cô ra giữa miệng sói mạng xã hội.
Đúng lúc này, người cha nuôi lại bất ngờ lao lên. Nếu không có hai vệ sĩ chặn lại kịp thời, suýt nữa ông ta đã nhào vào Lê ảnh hậu.
Người đàn ông gào lên chửi bới: "Lê Vân Thường, mày đúng là thứ không biết xấu hổ! Cái gì mà đại minh tinh? Chẳng qua chỉ là đồ lẳng lơ! Mày lang chạ với đàn ông, chưa cưới đã đẻ, đẻ xong thì không nuôi, lại để người khác nuôi lớn thay! Giờ có tiếng có miếng rồi liền quay lại tranh con!"
Những lời mắng chửi này nhắm trúng tử huyệt của một nữ nghệ sĩ, là đòn chí mạng với hình tượng công chúng, đặc biệt khi nó lại rơi trúng đề tài yêu thích của truyền thông.
Trước đây, vì ngại danh tiếng ảnh hậu nên đám phóng viên không dám moi móc. Nhưng hiện tại có người tự mình khai hỏa, lại còn có cả "sự thật", bọn họ lập tức như mở cờ trong bụng, vội vàng xoay hết camera về phía Lê ảnh hậu.
Từng chiếc ống kính đen ngòm, từng câu chất vấn sắc bén như miệng thú, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hai mẹ con ngay tại chỗ.
So với yêu quái ăn thịt người còn đáng sợ hơn.
"Phanh ————"
"Ping ————"
Không biết là máy quay của phóng viên nào nổ trước, trong không khí vang lên một tiếng "rắc" giòn tan, vỡ vụn.
Tiếp theo đó là hàng loạt thiết bị quay phim đồng loạt hỏng hóc, có cái vỡ kính, có cái tắt nguồn, vang lên từng đợt "ping ping phanh phanh" y như bắn pháo hoa.
Mà những thiết bị đó đều là hàng đắt tiền, vài tòa soạn tức khắc phát hoảng.
Bạch Cẩm Dục thu lại yêu lực còn vương nơi lòng bàn tay, bước về phía trước, ánh mắt lướt qua từng người có mặt: "Chưa có sự cho phép của chủ nhân, các người tự tiện xông vào công ty người khác quay phim chụp ảnh, như vậy gọi là lễ phép sao?"
Hắn sở hữu gương mặt diễm lệ rực rỡ, khí thế lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo sức ép cực mạnh, truyền ra rõ ràng khắp không gian.
Ai nấy đều nghe thấy rành rọt, thậm chí còn cảm thấy có một luồng áp lực đè xuống bả vai, tựa như có người muốn ép họ quỳ xuống.
Hiện trường im bặt.
Bạch Cẩm Dục lạnh nhạt nhìn cha mẹ nuôi của Đào Uyển: "Các người miệng năm miệng mười tố cáo Lê ảnh hậu vứt con, vậy cho hỏi, có bằng chứng không?"
Người đàn ông trừng mắt như chuông đồng: "Không có bằng chứng? Đứa nhỏ chính là bằng chứng! Là chúng tôi nuôi lớn nó từ nhỏ!"
Bạch Cẩm Dục cười khẩy: "Vậy à? Vậy xin hỏi, năm xưa Lê ảnh hậu có đích thân giao con cho các người không? Hay là các người bỏ ra 5.000 tệ mua con từ tay bọn buôn người? Nghĩ kỹ đi. Tội vu khống có thể ngồi tù, mà tội mua bán trẻ em, cũng đi tù. Giờ muốn chọn tội nào?"
Sắc mặt người đàn ông cứng đờ: "Sao mày biết..."
Cậu trai trước mắt rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao lại biết rành mạch đến cả chuyện xảy ra hai mươi năm trước? Cả số tiền cũng nắm rõ?
Bọn họ vẫn luôn tuyên bố "nhặt được" Đào Uyển cơ mà!
"Muốn biết tại sao ta biết à?"
Bạch Cẩm Dục móc điện thoại ra, bấm số 110, thong thả nói: "Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm."
Người phụ nữ hoảng hốt, vội nhào đến nắm chặt tay áo Đào Uyển: "Uyển Uyển! Con mau nói một câu đi! Ba mẹ nuôi con tận tình tận nghĩa như vậy, chẳng lẽ con muốn thấy ba mình vào tù sao?"
Hôi Tước bay đến, mổ phắt tay bà ta ra, ríu rít mắng không ngừng, đáng tiếc không ai hiểu được ngôn ngữ chim.
Bạch Cẩm Dục hiểu nó muốn nói gì, đưa tay đón lấy rồi đặt lên vai, thản nhiên tiếp lời: "Các người thực sự đối xử tốt với cô bé sao? Có thể là trước hai tuổi thì còn tốt, bởi vì khi đó các người nghĩ mình không thể sinh thêm. Nhưng sau khi sinh được con trai, còn ai quan tâm đến Đào Uyển nữa?"
"Cô ấy thi đỗ học viện vũ đạo quốc tế, còn được cấp học bổng toàn phần, các người lại bắt cô ấy bỏ học để đi dự tiệc rượu lấy quan hệ."
"Nuôi cô ấy học múa ba lê không phải vì yêu thương, mà vì muốn cô ấy làm bàn đạp tiến vào giới thượng lưu, để con trai các người được ngồi mát ăn bát vàng."