Tiêu Minh Tu gật đầu: “Nhi tử biết rồi. Mẫu hậu cứ yên tâm, nhất định sẽ không có sai sót.”
Thái hậu thư thái mỉm cười, lướt qua tướng đồ trong tay rồi hỏi hắn: “Nhân tiện con đến rồi, hãy chọn xem ai thuận mắt. Không cần câu nệ xuất thân, chỉ cần con thích thì cứ cho vào cung. Cũng tốt để Đông Tây Lục cung náo nhiệt hơn một chút.”
Tiêu Minh Tu theo bản năng liếc nhìn Tạ Uyển Ngưng, nhưng nàng không hề có phản ứng gì. Ánh mắt liếc nhanh đó của hắn lại được Thái hậu ghi nhớ trong lòng.
“Mẫu hậu thích là được rồi. Nhi tử đâu có rảnh mà chọn xem những thứ này.” Tiêu Minh Tu nhàn nhạt đáp.
Không khí vừa náo nhiệt lên trong noãn các lại chùng xuống. Thái hậu sắc mặt vẫn bình thường: “Cũng phải. Con từ trước đến nay cũng không rảnh tâm mà nhìn hậu cung, việc tiền triều vẫn là quan trọng hơn.”
Nếu là mấy năm trước, Thái hậu nhất định sẽ giận. Nhưng giờ đây, bà đã tự mình thông suốt, tâm đã bình lặng như nước. Bà không còn cưỡng cầu sự hưng suy của vương gia, cũng học cách từ từ buông bỏ quyền lực đã từng nắm chặt. Đến giờ, bà đã học được cách đối diện một cách điềm tĩnh, không còn yêu cầu hay quản thúc hắn một cách phiến diện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play