Nhiều năm như vậy, Tạ Lan đối với Tạ Uyển Ngưng tất nhiên là thật lòng. Nàng sợ nàng lại lo nghĩ, nếu có những mong đợi không nên có, thì những ngày tốt đẹp sắp tới lại không còn tốt đẹp nữa.
May mà Tạ Uyển Ngưng là người tỉnh táo. Nàng đã kịp thời kéo mình trở lại, hơn nữa cũng có thể thản nhiên ở chung với Bệ hạ, không còn vướng mắc những chuyện không nên vướng mắc nữa.
Như vậy là đủ rồi.
Tạ Uyển Ngưng cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay Tạ Lan, liền mỉm cười với nàng: “Mụ mụ, con là người dễ dao động vậy sao? Vừa rồi con chỉ là sợ Thái hậu đào hố cho con nhảy, nếu không nghĩ thông suốt, lòng con luôn bất an.”
Tạ Lan nhẹ nhõm, đứng dậy cười nói: “Vậy là tốt rồi. Thái hậu nương nương nói, lần tới Bệ hạ đến, người có thể nói nửa lời cho Bệ hạ nghe, hắn hiểu Thái hậu nương nương hơn người.”
"Mụ mụ nói đúng." Tạ Uyển Ngưng gật gật đầu như đang suy nghĩ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play