Hơn một tuần sống chung, hai người họ chỉ có thể trò chuyện tử tế khi ăn uống hoặc lúc bôi thuốc, khi vết thương ở tay của Thap và cơn đau cổ tay của In đã lành hẳn. Trong thời gian đó, họ vẫn chưa nhận được tin tức gì từ cảnh sát. Chỉ có Dao gửi tin nhắn mỗi ngày để hỏi thăm tình hình của bạn và anh trai. Những lúc có tín hiệu điện thoại, Thap sẽ nhắn lại để trò chuyện với gia đình, vì tín hiệu ở khu vực nhà không đủ mạnh để gọi điện hay video call.
Hôm nay là ngày đầu tiên In dẫn Thap đến nhà văn hóa làng để giới thiệu anh như một giáo viên mới, hỗ trợ dạy bài tập cho bọn trẻ như In từng nói khi mới đến. Cậu sợ bác sĩ trẻ này sẽ chán nếu không có việc gì để làm.
“Hôm nay anh In mời anh Thap đến làm thầy giáo cho các em nhé.” In nói và tiếng vỗ tay vang lên cùng với giọng ríu rít vui mừng của lũ trẻ. Dù đã hơn một tuần kể từ lần gặp đầu tiên nhưng chúng vẫn nhớ rõ anh Thap.
“Anh Thap giỏi hơn anh In à?” Khao Hom giơ tay hỏi lịch sự và không quên những gì cô giáo ở trường đã dạy.
In liếc nhìn khuôn mặt của người cao lớn đứng bên cạnh rồi mỉm cười với đám trẻ đang chăm chú chờ câu trả lời: “Tất nhiên rồi, anh Thap giỏi hơn anh In nhiều lắm.”
Thap không ngờ In lại khen mình trước mặt người khác như vậy. Anh nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nhận lời khen rồi theo In đến chỗ lũ trẻ đang chia nhóm theo trình độ, ngồi trên nhà văn hóa lớn, mở vở bài tập ra cho thầy giáo tình nguyện xem. Bài tập từ cấp tiểu học đến trung học cơ sở không quá khó với bác sĩ Thap nhưng anh chưa từng đóng vai giáo viên làn nào cả.
Nhìn In làm tốt vai trò của mình một cách đáng kinh ngạc khiến Thap không khỏi thán phục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT