Chương 6: Nhiệm vụ

Phòng khám này không hẳn là nhỏ. Quầy tiếp tân có một cô gái trang điểm đậm đang xem chip, hai robot y tế di chuyển qua lại trong sảnh chờ, còn bên ghế ngồi thì có bảy tám người đang xếp hàng, đa phần cũng đang chăm chú nhìn vào chip cá nhân.

“Anh Lệ, anh tới rồi à!” — Cô gái thấy Lệ Diệu thì mắt sáng lên, “Để em gọi liên lạc cho Viện trưởng Vương.”

“Không cần, tôi tự lên tìm ông ta.” — Lệ Diệu tiện tay ném cho cô một viên kẹo.

“Cảm ơn anh Lệ!” — Cô gái tên Sơ Hạ bóc giấy kẹo, nhét vào miệng, nheo mắt cười tươi rói rồi giơ tay làm động tác trái tim với hắn, “Yêu anh~”

Lương Hoàn liếc sang: “Ngươi thường xuyên đến đây?”

“Thỉnh thoảng.” — Lệ Diệu đáp rồi dắt Lương Hoàn vào trong. Khu nội viện chia thành các phòng khám, qua lớp kính mờ mờ còn có thể thấy bóng người bên trong, bên ngoài mỗi phòng đều có bảng tên bác sĩ phụ trách.

Tuy nhiên, Lệ Diệu không hề dừng lại ở đó mà dẫn thẳng anh lên tầng hai.

Cậu gõ nhẹ vài cái, sau đó trực tiếp đẩy cửa bước vào.

“Ây — ây — ê ê ê!” — Người bên trong bị dọa hết hồn, vội vàng tắt màn hình chiếu, vừa càu nhàu vừa chửi rủa:

“Không biết lịch sự là gì à? Đột nhiên xông vào là định đi đầu thai hay chuẩn bị lên dây treo cổ —— à, thì ra là Trung tá Lệ!”

Gã lập tức đổi sắc mặt, cười như nở hoa, nhiệt tình bước tới chào đón:

“Chào đón đại giá của ngài Lệ, thất lễ thất lễ! Đám nhân viên tầng dưới đúng là không ra gì, chẳng ai báo cho tôi một tiếng cả.”

 Lệ Diệu ngồi thẳng xuống chiếc ghế chủ vị của Vương viện trưởng, tiện tay nghịch chiếc máy đọc chip trên bàn hắn, ngón tay lướt nhẹ qua khe cắm rồi dừng lại:

“Vừa xem cái gì đấy, viện trưởng Vương? Trông bí mật lắm.”

“Ấy dà, không có gì đâu.” — Vương Nhạc Nhậm xoa xoa tay, cười gượng, ánh mắt vẫn len lén nhìn máy chip như tiếc rẻ, “Dạo này mới kiếm được đoạn băng ca phẫu thuật từ Bệnh viện Số Một khu Đông. Tôi đang tranh thủ học hỏi thêm chút kiến thức y khoa thôi mà.”

Hắn thấy Lệ Diệu nghịch máy cũng không dám ngăn, chỉ dám tức tối trong lòng.

“Cậu tới đây có việc gì sao? Lại bị thương à? Tôi kiểm tra cho cậu kỹ càng nhé.”

“Không phải tôi, là cậu ấy.” — Lệ Diệu ngẩng cằm ra hiệu về phía Lương Hoàn, “Bị sóng xung kích từ dị chủng đánh vào đầu, não hỏng rồi. Ông xem có cách nào chữa không.”

Vương Nhạc Nhậm lúc này mới nghiêm túc nhìn sang Lương Hoàn. Khi thấy rõ mặt Lương Hoàn , hắn hơi ngẩn ra, rồi dè dặt hỏi:

“Vị này là…?”

“Vợ tôi.” — Lệ Diệu thản nhiên chỉ vào thái dương mình, “Có điều dạo này xem phim cổ trang hơi nhiều, tưởng mình là hoàng đế, ở nhà bắt tôi mỗi ngày phải quỳ xuống thỉnh an.”

Vương Nhạc Nhận suýt bật cười nhưng cố nín lại, gượng gạo bước đến trước mặt Lương Hoàn:

“Ngài thật sự cảm thấy mình là hoàng đế sao?”

“…” — Lương Hoàn cau mày nhìn về phía Lệ Diệu, ánh mắt rõ ràng đầy bất mãn.

Nhưng Lệ Diệu đang cúi đầu tiếp tục nghịch máy, hoàn toàn không bắt được tín hiệu không vui của anh 

Vương Nhạc Nhận vội vàng đổi sắc mặt, nịnh nọt cúi người hành lễ:

“Bệ hạ, thần là ngự y Vương đại nhân trong cung của ngài đây. Ngài còn nhớ thần không?”

Vương Nhạc Nhậm người hơi mập, tóc thưa, lại còn có một cái mũi to tròn như củ tỏi. Nếu ngự y trong cung mà trông thế này,  anh chắc chắn sẽ chẳng thèm uống thuốc.

Lương Hoàn lười nhác liếc Vương Nhạc Nhậm một cái, giọng đầy chán ghét:

“Trẫm không có bệnh.”

“Hả?” — Vương Nhạc Nhậm quay đầu nhìn Lệ Diệu, “Trông thì cũng bình thường mà.”

Lệ Diệu cầm máy đọc chip lên, đặt trong lòng bàn tay lật qua lật lại, thản nhiên nói:

“Cậu ta giả vờ đấy, chuyện trước kia không nhớ tí nào. Ông kiểm tra kỹ đầu óc xem sao, không được thì dùng điện xung kích cho nhớ ra cũng được.”

“Không thành vấn đề.” — Vương Nhạc Nhậm xoay người mở cửa, làm ra vẻ cung kính mời:

“Bệ hạ, xin mời.”

Lương Hoàn không nhúc nhích.

Lệ Diệu thở dài, đứng dậy khoác tay ôm lấy vai Lương Hoàn , vừa dỗ vừa kéo:

“Được rồi, ta đi cùng ngài.”

Lúc này Lương Hoàn mới miễn cưỡng gật đầu, dáng vẻ cao cao tại thượng như đang ban ân huệ.

Việc kiểm tra não bộ phức tạp mà phiền phức. Vào tới phòng kiểm tra, Lệ Diệu bị chặn lại ngoài cửa.

Lương Hoàn làm theo hướng dẫn của robot, ngồi xuống ghế. Hai bên thái dương anh được dán hai con chip nhỏ bằng móng tay.

Trên màn hình ảo trước mặt, khuôn mặt của Vương Nhạc Nhậm đột ngột xuất hiện.

“Anh Lương, vừa nãy ở ngoài không tiện nói chuyện, sao anh lại đến chỗ Lệ Diệu vậy?” — Vương Nhạc Nhậm cười khúm núm, giọng điệu đầy cung kính nịnh bợ, “Là  Dư tiên sinh có chuyện gì muốn nhắn tôi sao?”

Lương Hoàn khẽ động trong lòng — xem ra Vương Nhạc Nhậm có quen biết với “Lương Hoàn” thật. Nhưng cái người gọi là “Dư tiên sinh”kia lại là ai? Chẳng lẽ Lương Hoàn đến bên cạnh Lệ Diệu là có người sắp đặt từ trước?

Sau một thoáng suy nghĩ, Lương Hoàn đã có tính toán. Giọng anh trầm tĩnh mà uy nghiêm:

“Bây giờ chưa phải lúc, chờ thời cơ thích hợp ta sẽ tìm ngươi.”

Vương Nhạc Nhậm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu cung kính:

“Tôi hiểu, tôi hiểu, chuyện của Dư tiên sinh đều là đại sự, nhất định phải thận trọng. Ngài cứ yên tâm.”

Lương Hoàn vốn định nhân cơ hội moi thêm thông tin về thân phận hiện tại, nhưng trong tình huống thế này thì nói nhiều dễ hớ, vì thế chỉ giữ vẻ lạnh nhạt, khẽ gật đầu.

“Vậy kiểm tra này… tôi vẫn làm chứ?” — Vương Nhạc Nhậm rất biết nhìn sắc mặt.

“Kiểm tra bình thường.” — Lương Hoàn biết rõ bản thân không hề mất trí, chỉ là mượn xác hoàn hồn mà thôi. Anh cũng muốn xem y thuật của thời đại này có thể phát hiện ra điều gì khác thường không.

Vương Nhạc Nhận lập tức vào trạng thái làm việc, rất chuyên nghiệp bắt đầu kiểm tra toàn thân cho anh

Nửa tiếng sau, bản báo cáo dày đặc dữ liệu nhanh chóng hiện lên trên màn hình ảo.

Lương Hoàn cảm thấy hơi choáng váng, ngồi dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Trong khi đó, Lệ Diệu đang xem qua đống báo cáo, còn Vương Nhạc Nhậm thì đứng bên cạnh lải nhải:

“Thưa trung tá , dữ liệu não bộ của ngài Lương đều rất bình thường. Chỉ là phía sau đầu từng chịu một cú va đập mạnh, khả năng mất trí nhớ tạm thời là có, nhưng nếu cưỡng ép kích thích thì rất dễ gây tổn thương không thể hồi phục. Bên tôi khuyên ngài ấy nên tĩnh dưỡng là chính.”

“Không thể dùng điện giật sao?” Lệ Diệu hỏi.

“Ôi trời, thưa trung tá của tôi, điện giật vào não đâu phải chuyện đùa? Trước kia trong quân đội toàn là mấy người có tinh thần lực hạng S, thể năng cũng hạng S, bọn họ chịu được. Nhưng ngài Lương đây thể năng chỉ được đánh giá hạng D, chịu sao nổi cái kiểu hành hạ đó?” Vương Nhạc Nhận lau mồ hôi đầy trán, vừa nói vừa cười nịnh, “Mà thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Dù có cho tiền hắn cũng không dám dùng điện giật với người của Dư tiên sinh-hắn còn chưa muốn chết.

Lệ Diệu nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng.

Vương Nhạc Nhận bị nhìn đến toát cả mồ hôi, nụ cười trên mặt gượng gạo đầy chột dạ.

“Được rồi, không sao là được.” Lệ Diệu vỗ nhẹ lên vai hắn, tiện tay cầm lấy chiếc máy đọc chip trên bàn, lắc lắc: “Cho tôi mượn vài hôm nhé?”

Vương Nhạc Nhậm đau như cắt ruột, gật đầu: “Mượn gì chứ… tặng ngài luôn đấy!”

Lệ Diệu lấy tay chặn lại: “Không cần tặng. Cứ làm việc đi, tôi đi đây.”

Nói rồi liền dắt theo Lương Hoàn nghênh ngang rời khỏi.

Vương Nhạc Nhận ôm lấy ngực, đau đến mức không thở nổi.

Chiếc máy đọc chip này là hàng cao cấp mà hắn vừa vất vả lắm mới kiếm được từ khu Đông, mất đến mười vạn đồng tiền nén, còn chưa kịp dùng nóng tay đã bị Lệ Diệu cầm đi mất.

Một người từng chính trực dũng cảm như vậy, sao lại biến thành tên lính đánh thuê không việc ác nào không làm!

Đúng là cướp mà!

Lương Hoàn theo Lệ Diệu rời khỏi phòng khám, cảm giác choáng váng sau cuộc kiểm tra vẫn chưa tan đi, cảm giác buồn nôn trong dạ dày ngày càng nghiêm trọng.

“Không sao chứ?” Lệ Diệu thấy sắc mặt y trắng bệch, không nhịn được hỏi một câu.

Lương Hoàn lắc đầu: “Không ngại.”

Lệ Diệu nói: “Đừng cố chịu đựng, kiểm tra não bộ có mức phóng xạ khá cao, nếu thấy khó chịu thật thì—”

Ngay lúc Lương Hoàn tưởng cậu sắp nói ra điều gì có ích, liền nghe hắn nghiêm túc nói:

“Thì uống thêm nước ấm vào.”

Đầu Lương Hoàn lập tức càng đau hơn.

Lúc này, con chip trên cổ tay Lệ Diệu sáng lên, cậu khẽ chạm vào tai, không biết bên kia nói gì, sắc mặt  chợt trở nên nghiêm trọng: “Biết rồi, tôi tới ngay.”

Cúp liên lạc xong, Lệ Diệu nhìn sang Lương Hoàn: “Tự về được không?”

 “Trẫm biết đường.” Lương Hoàn vung tay như đang đuổi người. “Ngươi cứ lo việc của mình đi.”

Lệ Diệu: “……Quên đi, tôi đưa cậu về trước đã.”

Lệ Diệu vội vàng đưa Lương Hoàn về đến dưới lầu ký túc xá, hạ cửa sổ xe bay xuống:

“Tối nay chắc tôi không về được. Con chip trên cổ tay có thể mở cửa, cậu ở một mình thì đừng đến nhà ăn, càng không được tự tiện đi lang thang. Bữa tối tôi sẽ đặt đồ ăn ngoài cho cậu , nhớ chưa?”

Lương Hoàn không hài lòng: “Thế còn bữa trưa?”

“Một ngày hai bữa là tốt lắm rồi.” Lệ Diệu ném máy đọc chip vào lòng Lương Hoàn . “Mang về cất cho tôi.”

Nói xong chiếc xe bay lao vút lên trời, nhập vào dòng xe trên không trung rồi biến mất.

Lương Hoàn ôm lấy máy đọc chip nặng trĩu, bước chầm chậm vào khu ký túc xá.

Ăn không đủ, mặc không ấm, đến cả giường ngủ cũng không có, Lương Hoàn càng nghĩ càng thấy nguyên chủ trước kia bị Lệ Diệu lừa quá thảm. Gả cho một tên lính đánh thuê vô dụng thế này, chẳng có chút lợi lộc nào, không chừng còn phải nuôi hắn ta ngược lạ

 “Về rồi à.” – Chú Dương gác cổng cất tiếng chào khi thấy Lương Hoàn quay lại.

Lương Hoàn khẽ gật đầu, rồi đột nhiên dừng bước: “Chú Dương, chú có biết tìm người hầu từ đâu không?”

“Người hầu? À, ý cậu là thuê giúp việc ấy hả.” – Chú Dương đáp – “Cậu chỉ cần đăng một tin tuyển dụng trên chip là được.”

“Đa tạ.” – Lương Hoàn nói.

Thấy Lương Hoàn bước vào thang máy, chú Dương cười hừ một tiếng.

Người mà Lệ Diệu tìm về cũng thật biết ra vẻ, ở cái nhà nhỏ tí thế  mà còn muốn thuê người giúp việc dọn dẹp.

Lương Hoàn nhìn giá đăng tuyển giúp việc – mười đồng tiền nén – mà trầm ngâm không nói nên lời.

Trong tài khoản của anh chỉ còn lại ba phẩy ba đồng tiền nén.

May mà trên đó vẫn có khá nhiều thông tin tuyển dụng. Có lẽ  có thể đi làm trước, ít nhất cũng kiếm được miếng ăn.

Lương Hoàn lướt xem rất lâu, nhưng hầu hết các công việc đều yêu cầu kỹ năng chuyên môn hoặc học vấn. Anh tra thử trình độ học vấn của thân xác này – tốt nghiệp trung học phổ thông.

Ánh mắt Lương Hoàn dừng lại ở một tin tuyển dụng giao đồ ăn:

Nhà hàng Gấu Trúc Tuyển Nhân Viên Đóng Gói Cơm Hộp,

Lương tháng: 1000 đồng tiền nén, thời gian làm việc: 6 tiếng mỗi ngày.

Một ngàn đồng tiền nén… có thể nạp chip năm lần, tắm rửa hai mươi lần, mua được mười phần súp khoai tây.

Lương Hoàn nhíu mày trượt tiếp xuống, bất ngờ thấy dòng phúc lợi: bao ba bữa ăn, không giới hạn số lượng.

Hoàng đế bệ hạ chăm chú nhìn chằm chằm vào bốn chữ “bao ba bữa” thật lâu, rồi dứt khoát ấn vào nút xác nhận.

“Đinh!”

“Hồ sơ của bạn đã được chấp nhận. Vui lòng đến trụ sở của Gấu Trúc Giao Đồ Ăn vào 8 giờ sáng mai để phỏng vấn. Gấu Trúc Giao Đồ Ăn hân hạnh chào đón bạn gia nhập!”

Lương Hoàn lại bắt đầu sử dụng chip để tra cứu thông tin. Sự hiểu biết của anh về thế giới này quá ít ỏi, cần phải bổ sung gấp.

Nhưng chẳng mấy chốc Lương Hoàn đã phát hiện ra thiết kế của chiếc chip này có vấn đề: thông tin bên trong thật giả lẫn lộn, khó phân biệt. 

Giao diện trang web và các tin tức được đề xuất thì liên tục lôi kéo sự chú ý của người xem, vô số video giải trí và trò chơi trực tuyến thi nhau dụ dỗ người ta bấm vào.

Ngay cả anh, đường đường là hoàng đế tái thế, cũng không kìm được mà chơi mất nửa tiếng đồng hồ trò xếp gạch.

【Đông khu Cơ Giáp Đại Tái sắp chính thức khai mạc! Khu vực phân chia Đông Tam đang mở đơn đăng ký cực kỳ sôi động!】

【Quán quân khu vực sẽ nhận được ba triệu đồng tiền nén và một cơ giáp cấp A!】

【Không giới hạn nghề nghiệp, độ tuổi, cấp độ tinh thần hay thể năng!, còn chờ gì nữa? Mau đăng ký tham gia ngay nào!】

Trong hình ảnh 3D, MC hô to đầy phấn khích, phía sau là một đám nam nữ ăn mặc mát mẻ đang nhảy điên cuồng theo nhạc nền sôi động.

 Dưới cơn mưa đồng tiền nén lấp lánh như vàng, một cơ giáp cao đến vài mét đứng sừng sững phía sau họ. Trên ngực cơ giáp là biểu tượng Ngôi Sao Lê Minh sáng rực, rực rỡ không gì sánh được.

Lương Hoàn nhìn chằm chằm vào cỗ cơ giáp ấy thật lâu mới tắt hình chiếu.

Đẹp.

Lại còn có ba triệu đồng tiền nén.

Vấn đề duy nhất là ——

Anh không biết lái cơ giáp.

Lại càng đừng nói đến chuyện đi thi đấu.

Lương Hoàn đang nhíu mày đau đầu, thì cổ tay rung nhẹ ——

Một khung liên lạc hiện ra, trên màn hình không có hình ảnh người gọi, chỉ có hai biểu tượng mèo:

một móng mèo đang nắm chặt, và một móng mèo xòe ra lộ thịt hồng mềm mại.

Lương Hoàn nhìn chằm chằm nghiên cứu trong chốc lát, sau đó nhấn vào móng mèo đang nắm lại.

Tách ——

Màn hình đột ngột biến mất.

 “A, nhấn nhầm rồi.”

Rất nhanh, đối phương lại gọi đến lần nữa.

Lương Hoàn lần này chọn móng mèo xòe ra, màn hình lập tức truyền đến một giọng nói lạ:

“Tiện nói chuyện chứ?”

Lương Hoàn không biết đối phương là ai, nhưng vẫn đáp: “Tiện.”

“Tiến độ của kế hoạch khá ổn. Giờ cậu đã thành công kết hôn với Lệ Diệu. Tiếp theo, bất kể hắn bảo cậu làm gì, cũng phải đồng ý. Trong vòng ba tháng nhất định phải lấy được món đồ, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Lương Hoàn trả lời rất nghiêm túc.

Thấy Lương Hoàn đồng ý dứt khoát như vậy, đối phương khẽ cười khẩy một tiếng:

“Tôi biết cậu không cam lòng, nhưng tất cả chuyện này đều là vì Tiên sinh.

Chúng tôi vừa nhận được tin đáng tin cậy —— hộp đen dự phòng của Kế hoạch Lê Minh năm đó, vốn do hạm đội liên hợp cất giữ, nay đang nằm trong tay Lệ Diệu.

Cậu nên hiểu, chúng tôi không nhất thiết phải dùng đến cậu, vì vậy đừng có mà toan tính gì.

Cũng đừng mong có ai đến cứu, người duy nhất có thể giúp cậu sống sót, chỉ có Tiên sinh. Nhớ kỹ lời tôi.”

Lương Hoàn hơi nheo mắt: “Tôi làm sao xác định được món trong tay Lệ Diệu chính là hộp đen?”

“Thiết bị vẫn đang trên đường chuyển đến,” đối phương nói, “ba ngày sau đến chợ đen tìm Bùi Trọng, hắn sẽ giao đồ cho cậu.”

Lương Hoàn nói: “Tôi lấy được thứ đó thì được lợi gì?”

Đối phương cười khẩy: “Ha, quả nhiên là cậu không thành thật. Cậu còn muốn lợi ích gì nữa?

Chứng rối loạn tinh thần cấp cao của cậu chỉ có thuốc của Tiên sinh mới có thể khống chế, nếu không sớm muộn gì cậu cũng thành một phế nhân chẳng làm được gì.”

Giọng của hắn bắt đầu trở nên lạnh lẽo và cay độc:

“Tuần sau là giải đấu lính đánh thuê, tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, phải khiến Lệ Diệu uống thuốc ức chế tinh thần lực.

Tình trạng hiện tại của hắn tuyệt đối không thể để quân đội biết được, nếu không thì đừng mong nhận được thuốc trong tháng này nữa.”

Lương Hoàn trầm giọng: “Được.”

Đối phương lập tức ngắt liên lạc.

Cơn choáng váng và buồn nôn sau buổi kiểm tra ban nãy lại một lần nữa ập đến,

Lương Hoàn bất đắc dĩ phải vận dụng chút nội lực còn sót lại, mới khống chế được cảm giác khó chịu này.

Anh  mở trình tìm kiếm, gõ vào “chứng rối loạn thần kinh cấp cao”, rất nhanh đã hiện ra một loạt tài liệu.

Trước đây Lệ Diệu cũng từng đề cập đến — chứng rối loạn tinh thần  cấp cao là một khuyết điểm di truyền không thể chữa khỏi.

Bệnh nhẹ thì thể hiện qua suy giảm thể lực, kèm theo hiện tượng thoái hóa cơ bắp, chóng mặt và đau đầu, chưa kể còn có vô số biến chứng khác. Khi tình trạng nặng lên, người bệnh sẽ dần mất khả năng vận động hoặc xảy ra tình trạng thể năng tăng vọt một cách mất kiểm soát, hệ thần kinh sẽ từ từ thoái hóa, dẫn đến việc bị tinh thần lực phản phệ trong khi không còn khả năng tự chăm sóc bản thân.

Biểu hiện cụ thể bao gồm: cuồng loạn, trầm cảm hoặc mất trí.

Hiện tại y học vẫn chưa có cách điều trị hiệu quả, mà tỷ lệ mắc bệnh ngày càng tăng cao do mức độ bức xạ tăng dần mỗi năm.

Rất nhiều lính đánh thuê và binh sĩ giải ngũ sau khi sử dụng tinh  thần lực quá độ dù không có khiếm khuyết về gene vẫn bị kích phát bệnh.

Một khi phát bệnh, tuổi thọ bắt đầu đếm ngược, hiện tại người sống lâu nhất cũng chỉ duy trì được mười tám năm.

Tâm trạng Lương Hoàn rơi xuống đáy vực.

Ngay lúc ấy, chip trên cổ tay lại sáng lên lần nữa.

Lương Hoàn lần này bắt máy một cách thuần thục, cứ tưởng lại có “nhiệm vụ” gì nữa. Ai ngờ trên màn hình hiện ra là hình chiếu của Lệ Diệu.

Không rõ hắn đang ngồi thụp ở cái xó xỉnh nào, xung quanh vang vọng tiếng gầm gừ của dị chủng và tang thi lẫn tiếng pháo nổ đì đùng, mặt mũi lấm lem tro bụi và máu, quần áo rách nát te tua. Cậu ho khan một tiếng , rồi quay đầu lại nhìn vào màn hình:

“Tiền thưởng tháng này của tôi được chuyển rồi, tôi đã gọi đồ ăn trưa cho cậu, nhớ xuống lấy.”

Lương Hoàn nhìn gương mặt lấm lem đầy chật vật của cậu, khóe môi bỗng nhiên cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Cười cái gì mà cười, dẹp đi!” — Lệ Diệu dứt khoát ngắt liên lạc.

Lương Hoàn ngồi trên ghế sa lông, bấm nhẹ lên con chip trên cổ tay, ánh mắt dừng lại trên dòng ghi chú trong màn hình: “Chồng”.

So với tên phát nhiệm vụ kia, Lệ Diệu vẫn thú vị hơn một chút. Ít nhất còn biết gọi đồ ăn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play