Chương 1 – Xuyên Không
Lương Hoàn đã chết.
Giữa tiết xuân , chim hót rộn ràng, ánh nắng chan hòa rải khắp nhân gian, hắn cô độc ngã xuống trên chiếc long ỷ lạnh băng, trước mặt là một chồng tấu chương công vụ còn chưa phê duyệt.
Hắn cảm thấy may mắn—trước lúc chết vẫn chưa kịp phê xuống nét bút cuối cùng trên bản tấu xin giáng chức Bách Lý Thừa An, coi như còn để lại cho Bắc Liêu một người có thể chống đỡ được cục diện rối ren.
Thế nhưng, hắn vẫn thấy không cam lòng.
Máu đỏ tươi thấm đẫm tờ tuyên chỉ, tầm mắt dần tối sầm lại, bên tai vang lên tiếng kêu thất thanh đầy sợ hãi của bọn cung nhân.
Năm thứ ba mươi ba niên hiệu Nguyên Hưng của Bắc Liêu, ngày mồng hai tháng ba, hoàng đế Lương Hoàn băng hà tại điện Cần Chính, thọ ba mươi chín tuổi. Thụy hiệu là Văn Duệ, an táng tại Hưng Định Lăng, toàn quốc thương tiếc, bách tính khóc lóc thảm thiết.
Nguyên Hưng đế—người cần mẫn với triều chính, chưa từng lười nhác, kính trọng hiền tài, nhất thống bốn nước, thi hành nhân chính, khiến bách tính yên ổn làm ăn.
Trong ba mươi ba năm tại vị, Bắc Liêu bước vào thời kỳ thịnh trị chưa từng có, hậu thế gọi là “Nguyên Hưng thịnh thế”.
Hậu thế đánh giá hắn ra sao, Lương Hoàn chẳng mảy may bận tâm. Hắn khó nhọc muốn mở mắt ra, muốn nhìn rõ trước mắt mình là gì.
Hắn thấy chiếc long ỷ mình ngồi lên trong ngày tuyết lớn đêm giao thừa, thấy bầu trời xanh thẳm bốn phía bên ngoài điện ngày đăng cơ chấp chính, thấy lá cờ rồng phần phật tung bay trong ngày thu phục quận Hoa Đông, thấy núi thây biển máu và vô số oan hồn nơi chiến trường, thấy quần thần và dân chúng cúi rạp bái lạy, thấy hoàng cung sừng sững uy nghi và giang sơn vạn dặm trong tay.
Nhưng hắn vẫn không cam tâm.
Dẫu đã thống nhất bốn nước, quốc khố dồi dào, binh lực hùng mạnh, song quốc gia vừa mới đại thống nhất, trăm sự chờ xây, trong triều đã thấp thoáng dấu hiệu bè phái chia rẽ, thế gia bắt đầu ngóc đầu trỗi dậy, cải cách mới đi được nửa đường đã vướng phải biết bao hủ tệ thâm căn cố đế…
Nếu trời cao cho hắn thêm ba mươi năm nữa, có lẽ hắn sẽ làm được chuyện khiến dân chúng ai ai cũng có cơm ăn, áo mặc.
Giống như những câu chuyện mà A thúc từng kể.
Thế nhưng, mặc cho hắn giãy giụa thế nào, chút ý thức còn sót lại cuối cùng cũng chìm vào tịch mịch.
“Chào buổi sáng, cư dân thân mến. Hôm nay là ngày 2 tháng 3 năm 137 của Kỷ Nguyên Mới, Chủ Nhật. Khu Đông số 3 có mây chuyển mưa nhỏ, nhiệt độ 23℃, gió nhẹ, chỉ số bức xạ 3.37 KGUT, không thích hợp ra ngoài. Nếu có hoạt động ngoài trời, xin hãy thực hiện đầy đủ các biện pháp phòng hộ.”
“Hôm nay, Trung tâm Ghép đôi Dân cư mở giới hạn là 136 suất, thời gian mở cửa từ 8:00 đến 11:00. Cư dân đã đặt lịch trước vui lòng đến đúng số để được ghép đôi.”
“Tháp Tưởng Niệm Bình Minh hôm nay sẽ tổ chức lễ tế. Cư dân tham gia vui lòng lên tàu chuyên tuyến KGUT250, quẹt thẻ chip để lên tàu. Miễn phí 24/24 giờ.”
“Chỉ số giao dịch tinh hạch KGUT hôm nay là 4.9, tỷ giá đổi ra tiền nén là…”
Bóng tối trước mắt dần nhạt đi, biến thành những hình ảnh mơ hồ, rồi biến thành một khoảng đất vàng khô khốc và màu xám mịt mờ. Gió nóng thốc qua khiến người ta gần như không đứng vững.
Lương Hoàn trong cơn choáng váng cố gắng chớp mắt, ngay sau đó liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ.
Một vùng sa mạc mênh mông không thấy điểm cuối. Những vật thể màu xám khổng lồ như núi cao chọc trời, trên đó đang bốc cháy ngùn ngụt.
Một vật thể hình đĩa kỳ quái không có điểm tựa đang gầm rít bay lượn trên không trung, đạn pháo mang theo lửa rực xé gió lao đi, lướt qua đỉnh đầu hắn rồi nổ tung dữ dội, phía sau vang lên tiếng gào rít thảm thiết, chói tai đến buốt óc.
Mặt đất rung chuyển, Lương Hoàn suýt chút nữa ngã quỵ. Hắn quay đầu lại, trong mắt từ kinh hoàng biến thành sợ hãi.
Đó là một bầy quái vật hình người cử động vặn vẹo, da dẻ xanh xám, nhãn cầu lồi ra, quần áo trên người rách nát tả tơi, dáng vẻ như không còn ý thức, vừa bò vừa chạy lao về phía hắn với tốc độ khủng khiếp.
Nhanh hơn cả chúng là một lũ quái vật hình côn trùng, hình dạng dữ tợn, khoang miệng khổng lồ hé mở, lộ ra hàm răng ken đặc và cái lưỡi dài đỏ như máu.
Toàn thân chúng phủ đầy vảy đen bóng, mỗi khi chuyển động, đám vảy lại bật tung ra, để lộ bên dưới là những con mắt đang chuyển động quay cuồng.
Mùi tanh tưởi kỳ quái nồng nặc theo gió ập tới, rồi nổ tung thành một làn sương dày đặc ngay trước mặt hắn.
Đầu óc Lương Hoàn hoàn toàn trống rỗng.
Nếu sớm biết mười tám tầng địa ngục trông như thế này, hắn đã chăm lo giữ gìn sức khỏe hơn một chút, không đến nỗi chết sớm thế này.
“Tránh ra!” Một tiếng quát lớn kéo hắn về hiện thực.
Lương Hoàn theo bản năng vận khí muốn chạy, nhưng trong người trống rỗng không còn một chút nội lực nào, ngay cả chân cũng mềm nhũn, căn bản không thể cử động.
Một bóng đen từ giữa bầy quái lao tới, đạp mạnh một cú khiến hắn bay ra xa.
Lương Hoàn rơi bịch xuống cát nóng. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy đám quái vật kia bị chặn sau một tầng lá chắn màu lam nhạt bán trong suốt. Chúng bò rạp lên đó giãy giụa gào rít, khiến da đầu người ta tê dại.
Cơn đau rát sau lưng nhắc hắn nhớ ra mình có vẻ vẫn còn sống. Hắn chống tay định ngồi dậy, nhưng ngay giây sau đó đã bị người ta giẫm thẳng lên cổ, đạp ngược trở lại đất.
Lương Hoàn nghẹn họng, lửa giận bốc lên: “To gan!”
“Đừng động đậy.” Kẻ kia mất kiên nhẫn, càng dùng sức đạp mạnh hơn, nửa khuôn mặt hắn lập tức bị dí sâu vào lớp cát .
Đường đường là một đế vương, Lương Hoàn chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.
Dù giờ đây mất hết nội lực, hắn cũng quyết không để người ta làm nhục.
Hắn lập tức chụp lấy cổ chân đối phương, vặn mạnh, nhân lúc người nọ mất đà liền lăn người tránh ra.
Nhưng thân thể hắn chẳng hiểu sao lại nặng nề khác thường, chưa kịp đứng lên đã bị đá mạnh vào vai.
Cơn đau nhức dữ dội khiến hắn lần nữa bị đạp ngã xuống đất.
Trước mắt hắn là một đôi giày kỳ lạ—mũi tròn, đế dày, đầy dây buộc; tiếp theo là chiếc quần dài màu đen với chất vải thô cứng, trên có vô số túi nhỏ hình thù kỳ quặc; phần cuối được thắt lại bằng một chiếc thắt lưng da nơi vòng eo săn chắc.
Nửa thân trên là áo ngắn bó sát màu đen, ôm lấy thân hình rắn rỏi, cổ áo xẻ sâu, lờ mờ có thể thấy những hình xăm trên cổ.
Lương Hoàn ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo đối phương.
Là một thanh niên trông khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng người rất cao, làn da ngăm , tóc cắt ngắn, mày kiếm mắt sáng, giữa chân mày mang theo sát khí khó tả.
Trên sống mũi có một vết sẹo phá tướng, khiến gương mặt vốn chính khí thêm vài phần tà khí, khiến người ta khó mà đến gần .
Lệ Diệu thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, trong lòng khó chịu, bèn rút ra một điếu thuốc châm lửa ngậm vào miệng, cười khẩy : “Tiểu súc sinh, mày còn muốn chạy đi đâu?”
Trời xanh có mắt, dù Nguyên Hưng đế thuở nhỏ từng chịu muôn vàn gian khổ, thì cũng là chân long thiên tử, đã bao giờ bị ai chỉ vào mũi mà chửi là "súc sinh"? Trong thoáng chốc Lương Hoàn thậm chí còn không kịp phản ứng lại.
Lệ Diệu phì ra một ngụm khói, cau mày chỉ ngược lại phía sau lưng:
“Đây là tinh thần lực cấp S mà các người nói đấy à? Ta tùy tiện kéo một đứa nhóc ngoài đường còn chạy nhanh hơn ngươi . Ngươi coi ta là khỉ để mà đùa chắc? Giở trò bịp bợm với cả cha mày cơ à.”
Ánh mắt Lương Hoàn chợt lạnh. Hắn rút ra một con dao găm từ trong ống giày, tay còn lại ghì chặt cổ chân đối phương.
Khi đối phương vung chân định đá lần hai, Lương Hoàn đâm thẳng vào chỗ yếu nhất của đôi giày, lưỡi dao cắm xuyên qua mu bàn chân, sau đó xoay mạnh một cú rồi dứt khoát buông dao lăn người sang bên, tránh được cú đá tiếp theo.
“Thằng nhãi ranh…” Lệ Diệu thật sự không ngờ tên này lại dám dùng lại chiêu cũ, càng không ngờ hắn dám ra tay thật với mình. Đau đến tái cả mặt, Lệ Diệu nửa quỳ tại chỗ, ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là sát khí.
Lông mi Lương Hoàn dính một giọt máu, hắn chậm rãi chớp mắt. Xác nhận vết dao đâm đúng vào cái chân vừa rồi dám giẫm lên hắn, tâm trạng mới miễn cưỡng khá lên đôi chút.
“Ai phái ngươi đến ám sát trẫm?” Lương Hoàn khoanh tay đứng thẳng, trầm giọng hỏi.
Lệ Diệu đã cạn hết kiên nhẫn, rút ra thiết bị điều khiển, ấn một cái. Một tấm lưới dày đặc liền từ không trung phóng ra, chụp gọn Lương Hoàn, trói hắn lại
Tấm lưới trông như từ trên trời rơi xuống, không có dấu hiệu gì báo trước. Lương Hoàn nghiêm mặt trầm giọng nói:
“Ngươi là đạo sĩ phương nào? Đây là yêu pháp gì?”
Lệ Diệu mặt mày đen thui, khập khiễng bước tới trước mặt hắn:
“Đạo sĩ? Ông đây là chồng cậu .”
Nói xong liền vác người đang bị trói lên vai, khập khiễng tiếp tục bước đi.
Lương Hoàn phẫn nộ quát:
“Thả trẫm xuống!”
“Im miệng!” Lệ Diệu vung tay tát một cái vào mông hắn, lạnh lùng đe dọa:
“Còn làm loạn nữa là tavứt ngươi cho lũ tang thi ăn thịt.”
Lương Hoàn tức giận đến nghẹn lời. Đường đường là Bắc Lương hoàng đế, bị người ta khiêng lên vai thì thôi đi, vậy mà còn bị vỗ mông nữa? Quả thực là chuyện nhục nhã chưa từng có từ thời khai quốc đến nay!
“Trẫm thấy ngươi là chán sống rồi!”
Bốp!
Lệ Diệu lại vung tay tát hắn thêm một cái nữa.
Lương Hoàn nhíu mày, nhắm mắt lại. Đợi đến ngày khôi phục nội lực, hắn nhất định sẽ tự tay chém tên nghịch thần này thành trăm mảnh, mới có thể rửa sạch mối nhục hôm nay!
Tên nghịch tặc đó vác hắn đi xuyên qua vùng sa mạc, sau đó đến một nơi sạch sẽ và thoáng đãng.
Bốn phía đều là ánh đèn trắng sáng rực rỡ, có rất nhiều người ăn mặc giống hệt tên đó, thân hình đều vạm vỡ như võ giả, đi tới đi lui bận rộn không ngơi nghỉ.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là ngay giữa sảnh lớn còn có rất nhiều tấm màn trong suốt, trên đó không ngừng cuộn chạy những hàng chữ cụt đầu thiếu đuôi, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Ồ, Lệ ca đấy à, chuyện gì thế này?” Có kẻ hóng chuyện không sợ to chuyện lên tiếng trêu chọc, “Sáng nay vừa lấy giấy chứng nhận, sao giờ đã trói người lại rồi? Cẩn thận bị người ta kiện đấy.”
“Cút xéo.” Lệ Diệu bật cười mắng, “Vợ chồng ân ái đang vui vẻ đấy.”
“Chân anh bị sao thế?” Người kia lại hỏi.
“Bị tang thi cắn đấy!” Lệ Diệu gào lên trả lời, tăng tốc bước chân, tiến thẳng vào bãi đậu xe, nhét người đang bị trói vào trong xe.
Lương Hoàn nằm ngửa trên ghế, quan sát vật thể xa lạ này. Nhìn kiểu dáng thì rất giống thứ mà A thúc từng kể hồi nhỏ—thứ gọi là “xe hơi”.
Lương Hoàn không ngờ có một ngày mình lại được tận mắt nhìn thấy. Đang định quan sát kỹ hơn, tên nghịch tặc kia đã bất ngờ cúi người , kéo một sợi dây bản to thô bạo trói chặt hắn lại, rồi cũng trèo lên xe, ngồi đối diện với hắn.
Lương Hoàn vừa định mở miệng, thì chiếc xe đột nhiên tự động khởi động rồi lao thẳng lên cao.
Đồng tử hắn khẽ rung—A thúc chỉ từng nói xe hơi có thể chạy dưới mặt đất, chứ chưa từng nhắc đến việc nó có thể bay lên trời. Lẽ nào… đây chính là thứ được gọi là “phi cơ”?
Lệ Diệu tiện tay lau máu trên con dao găm lên chiếc áo khoác trắng của Lương Hoàn, rồi cắm lại vào ống giày.
“Trẫm—”
“Còn dám nói thêm một chữ, tôi ném cậu xuống luôn.” Lệ Diệu liếc hắn một cái, lạnh giọng ngắt lời.
Tên nghịch tặc này thật to gan lớn mật, nhưng tiếc là đây không còn là Bắc Lương. Lương Hoàn đành tạm thời nhẫn nhịn, đợi đến khi tra rõ thân phận hắn rồi tính sổ sau.
Lệ Diệu xoay cổ vài vòng, rồi theo thói quen vắt chân lên ghế đối diện. Nhưng trên đó đang có người đang nằm , cậu trực tiếp gác đôi giày còn dính máu từ tang thi và dị chủng lên đùi Lương Hoàn, khoanh tay tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cằm Lương Hoàn căng cứng, ánh mắt lập lòe lửa giận.
Quả thực làm càn