Lương Hoàn sa sầm mặt:
“Ngươi cười cái gì?”
“Cũng đâu có thấy tang thi bám trên đầu cậu gặm não đâu.” Lệ Diệu uể oải dựa vào đầu giường, chân đạp lên máy trị liệu, nhìn hắn vài giây rồi ngoắc ngoắc tay:
“Lại đây.”
Lương Hoàn vòng qua mớ áo khoác và giày dép vứt bừa bãi dưới sàn, bước đến cạnh giường.
“Ngồi đây này.” Lệ Diệu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
“Không cần.” Lương Hoàn liếc nhìn ga giường xám xịt, nhàu nát bên dưới hắn, vẫn đứng yên tại chỗ.
Khóe miệng Lệ Diệu còn vương nụ cười, hắn giơ cổ tay lên, khẽ chạm hai lần vào mặt trong cánh tay. Trước mặt lập tức hiện ra một màn hình nửa trong suốt, to cỡ lòng bàn tay.
Lương Hoàn hơi kinh ngạc, ánh mắt không giấu nổi vẻ chấn động.
Trong lòng Lệ Diệu thầm tán thưởng “Diễn cũng giống thật đấy”, rồi chỉ vào màn hình:
“Thấy không? Đây là trung tâm ghép đôi dân số. Tám giờ rưỡi sáng nay, chúng ta vừa mới đăng ký kết hôn.
Nếu muốn nộp đơn ly hôn, ít nhất cũng phải duy trì hôn nhân hơn một trăm ngày. Và trong ba năm sau đó không được phép nộp đơn ghép cặp lại. Nếu mà bây giờ nộp đơn chia tay, cả hai chúng ta sẽ bị trung tâm đưa vào danh sách đen vĩnh viễn.”
Lương Hoàn lạnh giọng:
“Liên quan gì đến trẫm?”
Lệ Diệu thở dài một hơi:
“Cậu có biết bây giờ để tìm được một nam thanh niên có tâm lực cấp S, gen phù hợp với tôi, lại không trực thuộc quân đội thì khó đến mức nào không?”
Lương Hoàn nhìn chằm chằm hắn.
“Tôi phải nộp hồ sơ mỗi tháng,” Lệ Diệu cười khổ, “cứ thế suốt hai năm liền, hơn bảy trăm ngày trời mới có người ghép đôi thành công. Đối phương vừa đúng độ tuổi, tinh lực cũng đạt chuẩn.”
Lệ Diệu , “Tuy chúng ta mới quen chưa đến hai mươi tư tiếng, nhưng trước khi đăng ký kết hôn, chẳng phải hai ta đã thỏa thuận rõ ràng rồi sao?”
“Thỏa thuận cái gì?” Lương Hoàn hỏi.
“…Cậu sẽ giúp tôi tập huấn điều khiển cơ giáp bằng tinh thần lực. Đợi đến khi tôi có thể tự mình điều khiển, thì chúng ta sẽ hòa bình ly hôn. Đồng thời, tôi sẽ chuyển cho cậu mười triệu đồng nén dưới danh nghĩa tài sản chung hôn nhân, không cần đóng loại thuế cao ngất trời.”
Lệ Diệu hít sâu một hơi, cố kiềm chế cảm xúc, nói:
“Lương Hoàn, kết hôn là do cậu chủ động đề xuất. Phần thù lao tôi hứa, sẽ không thiếu cậu một đồng.”
Nụ cười dần biến mất trên mặt Lệ Diệu , ánh mắt nhìn Lương Hoàn trở nên lạnh lẽo:
“Những lời lúc nãy tôi xem như cậu bị sốc trong lúc huấn luyện. Cậu muốn chơi làm hoàng đế hay hoạn quan gì cũng được, đó là tự do của cậu. Nhưng nếu cậu dám lừa tôi, thì chuyện này không phải chỉ mười triệu là giải quyết được đâu, hiểu chưa?”
Lương Hoàn đại khái đã hiểu.
“Lương Hoàn” trước khi hắn đến — nguyên chủ của thân thể này — đã cùng Lệ Diệu làm một cuộc giao dịch: hỗ trợ hoàn thành việc gì đó, sau đó lấy tiền và ly hôn.
Nhưng hắn, người hiện tại, hoàn toàn không biết “tinh thần lực” hay “cơ giáp” là cái gì, cũng sẽ không vì tiền mà dễ dàng thành thân với người lạ. Huống hồ thân phận của Lệ Diệu xem ra rất nguy hiểm, tòa nhà này cũng không phải chỗ thích hợp để lưu lại.
Việc duy nhất hắn cần làm bây giờ — là tìm cách quay trở về.
“Hiểu rồi.” Lương Hoàn gật đầu.
Thần sắc Lệ Diệu dịu đi một chút: “Hôm nay trực tiếp đưa cậu đến sân huấn luyện là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo. Dù cậu có tinh thần lực cấp S, nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua huấn luyện chính quy ở học viện quân sự, xác sống và dị chủng đã khiến cậu bị sốc quá mạnh. Giờ cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Lương Hoàn chỉ vào màn hình nhỏ trên cổ tay Lệ Diệu — lúc nãy khi họ vào tòa nhà, Lệ Diệu cũng sử dụng cổ tay ấy: “Thứ gọi là ‘chip’ này, trẫm… ta cũng có sao?”
Lệ Diệu tiện tay bấm hai cái lên màn hình, tấm màn trong suốt cỡ lòng bàn tay lập tức phóng to, gần như dí sát mặt Lương Hoàn, khiến hắn theo phản xạ lui về sau nửa bước, kết quả bị Lệ Diệu ấn vai ngồi xuống mép giường.
“Mở khóa bằng vân tay, bấm vào đây.” Lệ Diệu chạm vào mặt trong cổ tay trái của hắn, một vết vân tay màu lam nhạt lập tức hiện ra.
Lương Hoàn bắt chước động tác của hắn, ấn lên đó.
“Đừng ấn mạnh thế.” Lệ Diệu giữ lấy tay hắn, “Cậu định đâm thủng tay mình đấy à?”
“Trẫm biết rồi.” Lương Hoàn nhíu mày liếc hắn một cái đầy khó chịu.
Lệ Diệu không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tuy sóng điện não của dị chủng gây chấn động tinh thần rất mạnh, hắn cũng từng thấy không ít binh lính bị dày vò đến thảm, có người tưởng mình là chó, có người tưởng mình là phi thuyền, thậm chí là xác sống — những ai có tinh thần lực yếu thì phát điên cũng không phải chuyện lạ. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy có người tưởng mình là… hoàng đế.
Có điều, tinh thần lực càng cao thì hồi phục càng nhanh. Lương Hoàn sở hữu tinh thần lực cấp S, chắc chỉ cần ngủ một giấc là sẽ trở lại bình thường.
Lương Hoàn mở màn hình của mình lên, rồi lập tức bị hình nền phía sau dọa cho “muf mắt chó luôn” — một người đàn ông thân hình trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn, làn da đen sẫm, cổ đeo nơ, đầu còn đội hai cái tai động vật, đang quỳ gối bò lại gần.
“Vô lễ!” Lương Hoàn giật lùi ra sau, giận dữ nói: “Ra thể thống gì đây!”
“Chỉ là hình nền động thôi, có thể tắt ở đây.” Lệ Diệu không thể thao tác màn hình của hắn, đành chỉ tay hướng dẫn, cười cợt nhìn hắn: “Không ngờ khẩu vị của ngài cũng đặc biệt đấy, bệ hạ.”
“Trẫm không thích!” Lương Hoàn sa sầm mặt, lúng túng tắt mấy thứ kia đi.
Lệ Diệu nhìn động tác lóng ngóng của hắn, thỉnh thoảng lại chỉ dẫn thêm: “Bấm vào đây.”
Cuối cùng cái gã cơ bắp vạm vỡ kia cũng biến mất khỏi màn hình.
Lương Hoàn quay sang nhìn Lệ Diệu, may là thân hình hắn ta cân đối, dung mạo đoan chính, còn có thể xem như thuận mắt được — dù gì thì phàm là vào triều làm quan, ngoài tài hoa ra, cũng phải có dung mạo dễ nhìn, để hoàng đế nhìn cho vừa mắt. Dạng như Hứa Tu Đức, phát tướng vì tuổi tác thì không tính.
“Nhìn màn hình.” Lệ Diệu ấn đầu hắn, ép quay lại phía trước.
Lương Hoàn hất tay hắn ra, giận dữ nói: “Không được chạm vào trẫm.”
Lệ Diệu khoanh tay dựa lên đầu giường: “Vậy thì tự mà làm đi, trong đó toàn là thông tin riêng tư của ngài, nhớ không ra cũng đừng vội, ngủ một giấc mai tỉnh là nhớ lại hết.”
Nói rồi cậu trượt xuống một chút, gác chân lên thiết bị trị liệu, nhắm mắt ngủ luôn.
Lương Hoàn bắt đầu thao tác với màn hình, cố gắng nhận diện những ký tự thiếu khuyết ngoằn ngoèo bên trong, sau nhiều lần chật vật cuối cùng cũng mở được phần thông tin cá nhân của mình.
Lương Hoàn, nam, 21 tuổi, sinh ngày 7 tháng 7 năm Tân Kỷ Nguyên 116, cao 1m85, nhóm máu A, cấp bậc tinh thần lực: S, nghề nghiệp: không, địa chỉ cư trú: không, tình trạng hôn nhân: đã kết hôn, bạn đời: Lệ Diệu.
Cạnh tên Lệ Diệu có một nút thông tin, hắn bấm vào, lập tức hiện ra một trang mới.
Lệ Diệu, nam, 27 tuổi, sinh ngày 2 tháng 3 năm Tân Kỷ Nguyên 110, cao 1m85, nhóm máu B, cấp bậc tinh thần lực: C, nghề nghiệp: lính đánh thuê hạng nhất, địa chỉ: căn hộ 7104, tòa nhà chính căn cứ lính đánh thuê, phố Tây Bắc, khu Đông số 3, khu Đông, tình trạng hôn nhân: đã kết hôn, bạn đời: Lương Hoàn.
Lương Hoàn nhìn chằm chằm vào ký hiệu kỳ quặc bên cạnh cấp bậc tinh thần lực. Cấp của hắn là hai vòng cung nối liền nhau, của Lệ Diệu là một vòng cung to — rốt cuộc cái nào mạnh hơn? “Tân Kỷ Nguyên” là niên hiệu gì vậy? “Nhóm máu” là loại máu à? Máu mà cũng phải phân loại sao? Còn mấy ký hiệu nhỏ sau số nữa là cái gì?
Hoàng đế bệ hạ đầy bụng nghi hoặc, quay đầu nhìn Lệ Diệu đang ngủ say, trong lòng có chút không vui.
“Lệ Diệu, dậy.” Lương Hoàn vỗ vỗ vai Lệ Diệu.
Lệ Diệu lập tức mở choàng mắt, mất một giây để định thần lại: “Gì nữa đây?”
“Trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.” Lương Hoàn nói.
“Không quấy rầy người khác ngủ là đạo đức cơ bản nhất đấy.” Lệ Diệu nhăn mặt nhìn hắn.
Lương Hoàn hoàn toàn ngó lơ lời oán trách đó, chỉ tay vào màn hình hỏi ra nghi vấn của mình.
Lệ Diệu khó hiểu tột độ: “Cái này mà cũng quên được sao? Chẳng lẽ đầu ngươi bị sóng xung kích làm hỏng rồi, tụi dị chủng đó chắc móc luôn não ngươi ra mất!”
Lương Hoàn không phản bác, tuy hắn không biết Lệ Diệu dựa vào đâu để chắc rằng hắn ngủ một đêm sẽ nhớ lại mọi chuyện, nhưng rõ ràng hắn có thể lợi dụng sự hiểu lầm này để học hỏi từ Lệ Diệu những kiến thức cơ bản nhất.
Thấy Lương Hoàn mặt không biểu cảm mà cứ nhìn mình chằm chằm, Lệ Diệu bực bội vò tóc, trong lòng thầm niệm hai lần: Người này vẫn còn giá trị lợi dụng.
“Có gì không hiểu thì cứ hỏi.” Lệ Diệu nói.
Lương Hoàn chỉ vào mục “Cấp bậc tinh thần lực” hiển thị chữ C trong giao diện thông tin bạn đời của Lệ Diệu: “Cái này nghĩa là gì?”
Ánh mắt Lệ Diệu lập tức trở nên âm trầm.
Trong căn phòng chật hẹp, sự im lặng khiến không khí trở nên ngột ngạt
Lương Hoàn quay đầu nhìn sang , lại thấy cậu chẳng chút để ý, thản nhiên nói:
“Tinh thần lực do gen quyết định, nó xác định giới hạn thể lực và trí lực của một người. Quan trọng nhất là tinh thần lực, tinh thần lực quyết định người đó có thể điều khiển cơ giáp hay không. Hiện tại, tinh thần lực của con người được chia từ thấp đến cao thành năm cấp: D, C, B, A, S. Trong đó cấp S lại được chia nhỏ thành ba cấp: I, II, III. Thông thường, người có tinh thần lực cấp S đều sẽ bị quân đội chiêu mộ. Hiện giờ, toàn nhân loại chỉ có năm người đạt cấp 3S.”
Lương Hoàn nhìn sang cấp độ của mình, thì nghe hắn nói tiếp:
“Cũng có một số người có tinh thần lực cao nhưng thể năng thấp, kiểu này được coi là đột biến gen. Dù có vào quân đội thì cũng không đạt chuẩn, nhưng thường họ sẽ có thành tựu ở các ngành nghề khác.”
Lệ Diệu nói xong, tưởng hắn sẽ có chút cảm nghĩ gì đó, ai ngờ chỉ nghe hắn nghiêm túc hỏi: “Ngươi có thể dạy trẫm cách nhận biết mấy ký hiệu này không?”
Lệ Diệu cơn buồn ngủ kéo tới: “Mai ngươi sẽ nhớ ra thôi.”
“Trẫm muốn học ngay bây giờ.” Lương Hoàn nhìn hắn với vẻ nghiêm trọng. “Lệ Diệu, việc này đối với trẫm vô cùng quan trọng.”
Lệ Diệu: “……”
Lương Hoàn liếc nhìn chân hắn, rồi nhẫn nhịn nói: “Chuyện trẫm làm tổn thương ngươi khi nãy là vì hoảng loạn quá mức, mong ngươi thông cảm. Nếu ngươi có thể không chấp nhặt chuyện cũ mà chịu dạy trẫm, trẫm vô cùng cảm kích.”
“Cậu nói chuyện cho đàng hoàng vào.” Lệ Diệu cảnh cáo
Lương Hoàn nghiêm túc cầm tay cậu lên, nhìn thẳng vào mắt Lệ Diệu : “Đa tạ.”
Lệ Diệu nhìn hắn trong hai giây, bất ngờ hất tay ra: “Ngươi mà còn vậy nữa là ta đánh thật đấy.”
Lương Hoàn mỉm cười với Lệ Diệu .
Lệ Diệu đưa tay lau mặt, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ: “Nhìn cho kỹ, ta chỉ dạy một lần.”
Lương Hoàn học rất chăm chú.
Những chữ cái gọi là “chữ cái tiếng Anh” này còn khó nhận biết hơn cả những ký tự cụt đầu thiếu chân kia, nhưng hắn nhận ra tần suất xuất hiện của chúng rất cao, việc tìm kiếm thông tin cũng cần dùng đến, nên học ngay lúc này là rất cần thiết.
Sau khi Lệ Diệu dạy xong một lượt, còn tiện thể dạy thêm vài từ đơn giản, thấy hắn nghe chăm chú, dứt khoát dạy luôn cách tra cứu thông tin.
Đến khi dạy xong những thứ cơ bản nhất, trời ngoài cửa sổ đã tối, đèn neon trên các tuyến đường trên không lấp lánh, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, bên trong chỉ còn ánh xanh mờ của màn hình.
Lương Hoàn vẫn tập trung nhìn vào những thông tin vừa tra được trên màn hình.
Niên đại của thế giới này khác hoàn toàn với thời đại mà hắn từng sống, thời cổ không hề có “Tứ quốc”, càng không có An triều hay Lễ triều, nhưng cái gọi là “khoa học kỹ thuật” lại vô cùng phát triển, rất giống với thời đại mà A Thúc từng nói đến.
Một trăm sáu mươi bốn năm trước, nơi này bùng nổ thây ma, bước vào thời kỳ mạt thế.
Mạt thế kéo dài suốt hai mươi bảy năm, loài người thức tỉnh đủ loại dị năng.
Cuối cùng, với việc dị năng giả số hiệu A0001 tiêu diệt thây ma số hiệu EAX01 làm dấu mốc, mạt thế chấm dứt.
Để kỷ niệm sự tái sinh này, loài người bắt đầu bước vào Tân Kỷ Nguyên, khởi động công cuộc tái thiết quê hương.
Năm Tân Kỷ Nguyên thứ 6, dị chủng xuất hiện, bắt đầu ồ ạt nuốt chửng dị năng của con người. Những sinh vật này đặc biệt giỏi trong các đòn tấn công tinh thần.
Để chống lại dị chủng và tự cứu mình, loài người đã thử qua vô số phương pháp. Cuối cùng, các nhà khoa học lấy cảm hứng từ tinh hạch của thây ma, cải tạo gen và dị năng của con người.
Trải qua hàng chục năm nghiên cứu, họ rốt cuộc đã chuyển hóa dị năng của con người thành sức mạnh tinh thần, từ đó mới có thể chống lại các đợt tấn công tinh thần từ dị chủng.
Năm Tân Kỷ Nguyên thứ 36, dị chủng bất ngờ đồng loạt rút lui.
Tinh hạch của thây ma mã số EAX01 bị kích nổ, chỉ số bức xạ trong không khí lên tới 89KGUT, gây ra cái chết hàng loạt cho động thực vật.
Con người buộc phải kích hoạt kế hoạch khẩn cấp, khoanh vùng bốn khu vực Đông, Nam, Tây, Bắc có mức độ bức xạ thấp để xây dựng khu trú ẩn.
Từ đó, khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển vượt bậc, đặc biệt là trong lĩnh vực nghiên cứu cơ giáp.
Nguồn tài nguyên ngày càng cạn kiệt và mức bức xạ không ngừng gia tăng khiến nhân loại đẩy nhanh tốc độ khai phá không gian vũ trụ.
Trong suốt một thế kỷ, bốn khu vực lần lượt phái đi vô số hạm đội vũ trụ, nhưng phần lớn đều chìm vào hư không vũ trụ, đi mà không trở lại.
Lần thám hiểm liên hành tinh gần nhất diễn ra vào năm Tân Kỷ Nguyên 127, khi bốn đại khu dốc toàn lực, hợp lực phái đi một hạm đội liên minh gần một trăm nghìn người, hướng đến hệ sao Bình Minh mà đội tiên phong vừa mới khám phá. Đáng tiếc, một lần nữa toàn quân bị tiêu diệt, kết cục vô cùng thảm khốc.
Lương Hoàn nhìn những bức ảnh chụp các hệ sao và xác tàu trôi dạt giữa không gian, bên cạnh là các tin tức đề xuất, tiêu đề lớn nổi bật gồm:
【Mười năm trước Kế hoạch Bình Minh toàn quân bị diệt, thành viên đội trục vớt không gian sụp đổ tinh thần】、
【Tỷ lệ việc làm thấp nhất trong lịch sử, thợ sửa chữa cơ giáp sẽ đi đâu về đâu】、
【Tòa án số một Khu Đông xét xử người phụ trách Kế hoạch Bình Minh – Dịch Viên】、
【Tiến sĩ sinh học Tô tiết lộ bí mật của sức mạnh tinh thần】、
【Tài phiệt số một Khu Đông chi ba mươi triệu đơn vị tiền nén mua biệt thự, tặng kèm bạn gái trẻ đẹp】……
Lương Hoàn liếc qua một lượt, định bấm vào bản tin cuối cùng thì màn hình đột nhiên tắt phụt.
“Hết pin rồi.” Lệ Diệu nằm trên giường, tay gối đầu, mắt cũng chẳng thèm mở ra.
Lương Hoàn nhìn chăm chú vào màn hình, mắt hơi cay xè vì xem quá lâu: “Sạc điện ở đâu?”
“Biết cả sạc điện cơ đấy.” Lệ Diệu bật cười, giọng uể oải,
“Tòa nhà lính đánh thuê này là công trình loại trung, ban đêm từ mười một giờ tới hai giờ sáng mới cấp điện, mỗi kWh mất hai đơn vị tiền nén.
Chip sinh học của cậu sạc đầy mất khoảng hai trăm tiền nén. À đúng rồi, nước trong tòa nhà cũng cấp theo giờ, từ ba giờ chiều tới năm rưỡi, tắm một lần mất năm mươi tiền nén, nhớ để ý thời gian.”
Vừa rồi Lương Hoàn đã kiểm tra số dư của mình — hắn chỉ còn mười phẩy ba đồng tiền nén, hơn nữa với thân phận hiện tại, hắn không có nhà, không có công việc, cũng chẳng có nguồn thu nào.
Hắn nhìn màn hình đã đen thui, ngẩng đầu lên:
“Lệ Diệu.”
“Gọi tên tôi cũng vô ích.” Lệ Diệu trở mình quay lưng lại:
“Không có tiền, không cho mượn.”
“Vừa nãy ngươi nói trẫm cùng ngươi kết hôn giả, sẽ trả cho trẫm mười triệu đồng tiền nén làm thù lao.”
“Lời nói suông không bằng bằng chứng, trước tiên chuyển cho trẫm một triệu coi như tiền đặt cọc.”
Lệ Diệu hừ cười:
“Vừa rồi ngài còn đòi hòa ly cơ mà, bệ hạ.”
Lương Hoàn lại liếc con chip không chút phản ứng, trầm giọng:
“Tình thế cấp bách, đành quyền biến.”
Lệ Diệu im lặng.
“Chẳng lẽ ngươi không có nổi từng ấy tiền?” Lương Hoàn hơi nhíu mày.
Lệ Diệu ngồi bật dậy, nghiêm túc nói:
“Đợi tháng sau tôi nhận tiền hoa hồng.”
Lương Hoàn:
“Đó là lừa kết hôn, chiếu luật đáng chém đầu.”
Lệ Diệu: “……”