Lệ Diệu cúi đầu ăn thêm mấy miếng cơm, rồi mới chậm rãi mở miệng:
“Giải đấu cơ giáp tuy không giới hạn tinh thần lực, nhưng nếu muốn điều khiển cơ giáp trơn tru, ít nhất cũng phải đạt cấp B. Một kẻ cấp C như tôi tham gia để làm gì, góp vui chắc?”
Lệ Diệu vốn luôn ăn uống như vũ bão, vậy mà giờ lại gắp từng miếng một cách chậm rãi, như thể đột nhiên đánh mất khẩu vị. Lệ Diệu cúi đầu cụp mắt, Lương Hoàn không nhìn rõ được biểu cảm của cậu , chỉ thấy vết sẹo nằm vắt ngang sống mũi.
“Cậu sợ bị người ta cười nhạo à?” Lương Hoàn hỏi.
Lệ Diệu hít một hơi thật sâu, cầm đũa chỉ vào Lương Hoàn : “Chẳng qua là tôi tính khí tốt. Nếu đổi lại là người khác, đã đấm cậu từ lâu rồi, tin không?”
Lương Hoàn khẽ bật cười:
“Lúc nhỏ trẫm rất hay khóc. Có một lần ngủ gật lúc thượng triều, trẫm lăn từ long ỷ xuống, vỡ mất một cái răng sữa. Trẫm khóc đến mức suýt ngất ngay trước mặt bá quan văn võ. Xấu hổ vô cùng, mấy ngày liền không chịu đi thượng triều nữa. Sau đó tiên sinh của trẫm đến tìm. Người nói, nếu con quá để tâm đến ánh mắt người khác, thì sớm muộn gì cũng chẳng làm nên trò trống gì cả. Vậy ngôi vị hoàng đế này… không làm cũng được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT