Amuro Tooru nghe điện thoại xong liền quay lại quán mì. Angostura chỉ ngẩng đầu liếc anh một cái, không hỏi ai gọi.
Anh đi đến ngồi xuống ở một bàn gần đó, tiện tay liếc nhìn bát mì trước mặt Angostura, không ngờ chỉ ra ngoài nghe một cuộc điện thoại ngắn —— hai người chỉ mới nói vài câu —— vậy mà Angostura đã ăn xong một bát mì rồi.
… Cảm giác ăn nhiều hơn bình thường lúc ở phòng an toàn, chẳng lẽ là do bữa trưa ăn không đủ?
“Cậu ăn no chưa? Nếu đói thì gọi thêm một phần sủi cảo chiên đi.”
Ánh mắt Amuro Tooru lướt từ bụng bằng phẳng của cậu đến cánh tay gầy gò, rồi lại nhìn lên gương mặt có chút thịt duy nhất, dù nhìn mấy lần vẫn không quen với sắc mặt tái nhợt kiểu bệnh trạng kia… Tổ chức chẳng lẽ không cho thành viên vị thành niên đi kiểm tra sức khỏe sao?
Nếu là ăn cùng người khác trong tổ chức, Amuro Tooru đã sớm thúc giục họ đi nghe điện thoại rồi, nhưng lần này là Angostura — hơi khác biệt. Ngay cả Gin luôn đặt lợi ích tổ chức lên hàng đầu cũng nói đợi ăn xong rồi gọi lại, cho thấy cuộc gọi vừa rồi không mấy quan trọng. Vậy thì cứ để cậu ăn xong trước rồi nói sau.
“Quả thật vẫn còn hơi đói.” Angostura đưa cái bát trống cho cô nhân viên nữ tới thu dọn, rồi ngẩng đầu nói với chủ quán: “Phiền ông cho chúng tôi thêm hai đĩa sủi cảo chiên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT