Một chiếc Porsche màu đen dừng lại cạnh cầu thang tầng trệt của một khu chung cư cũ. Vodka ngồi trong xe, vị trí tài xế, kiên nhẫn chờ Gin từ trên lầu bước xuống.
Do rạng sáng hơn hai giờ mới đón được người, Gin sau khi tiễn Angostura cũng không quay về chỗ ở của mình mà qua đêm tạm tại một phòng an toàn ở Beika, sát vách với nơi Vodka trú.
Chưa đợi lâu, Vodka đã thấy Gin từ cầu thang đi xuống, anh ta mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
“Hôm nay tới viện nghiên cứu à, đại ca?”
“Không. Sherry không ở đó. Cô ta đang ở chỗ của Miyano Akemi với Angostura,” Gin đáp, “Tới Toriyachou đi.”
Vodka biết Gin luôn sắp xếp để Sherry định kỳ gặp chị gái, mà phần lớn những lần đó anh là người đưa đi. Còn Angostura thì càng thường xuyên—nếu Sherry không tới tìm bạn từ thời du học, mới là chuyện lạ.
Hai người tuổi vị thành niên ấy từng học cùng trường, chỉ lệch nhau một tuổi, nói chuyện rất hợp. Hơn nữa hai người giám hộ – Vermouth và Gin – cũng hay gặp mặt, thành ra càng có nhiều cơ hội giao lưu.
Gin mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại, hành trình hôm nay vẫn kín mít như thường lệ.
Việc đầu tiên cần làm là báo cho Angostura biết gương mặt người hắn sắp đến đón. Việc này rất quan trọng. Angostura có chút "mù mặt", nhất là với những người có ngoại hình xấu, dường như trong mắt hắn luôn có một lớp màng lọc mặc định – cứ như sợ vô tình ghi nhớ gương mặt đối phương vào bộ não quý giá của mình.
Hiện tại ở khu Beika có hai nhân viên cấp thấp rảnh tay. Một là Amuro Tooru – tóc vàng, da ngăm, trông khá điển trai. Nhưng cứ nhìn đầu tóc kia là Gin lại liên tưởng đến một tên nằm vùng lạnh lẽo bên nước Pháp… Còn Angostura, bình thường khá đáng tin, nhưng đôi khi cũng có biểu hiện tùy hứng, bạo lực và giận cá chém thớt. Để tránh phiền phức không đáng có, Gin quyết định chọn người còn lại – Midorikawa Hikaku, tóc đen.
Từ album ảnh mã hóa có tên “Phi phế vật (đang đợi thẩm định năng lực tiếp theo)”, Gin nhanh chóng chọn được mấy tấm ảnh của Midorikawa, tổng cộng chỉ mười mấy tấm, đủ để nhìn rõ mặt. Anh gửi kèm ảnh vào email và chuyển cho Angostura.
Xong việc đó, Gin tiếp tục gọi điện cho người có liên quan khác.
“Là tôi.”
Không cần báo tên. Gin biết giọng nói và số điện thoại của mình đủ để bất kỳ thành viên nào của Tổ chức – bất kể cấp bậc – nhận ra ngay lập tức.
Đầu dây bên kia đang ồn ào: tiếng guitar, tiếng bass và trống dồn dập lẫn lộn. Gin nhớ Midorikawa Hikaku là tay bass tại một quán bar nào đó.
Anh không lặp lại lời cũ, chỉ im lặng đợi vài giây. Sau tiếng bước chân và tiếng cửa đóng lại, không gian phía bên kia trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
“Gin?” Giọng đàn ông vang lên. “Có nhiệm vụ mới à?”
“Tám giờ tối, tới phòng an toàn ở Beika đón người.”
“Đón ai?” Người kia do dự một chút. “Để tránh nhầm lẫn, có thể mô tả đặc điểm cụ thể của người đó không?”
“Không cần thiết. Hắn biết cậu là được.” Gin nói xong thì cúp máy.
Vodka điều khiển chiếc Porsche băng qua cây cầu trung tâm, bụng sôi ùng ục. Anh nhìn sang Gin, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, chúng ta ghé cửa hàng tiện lợi gần đây mua gì ăn trước nhé?”
Gin vừa định gật đầu, thì điện thoại lại nhận thêm một email.
[Kế hoạch phía Nê Thảm Hội có biến, thời gian giao dịch dời lên 4 giờ chiều. ——Curacao]
“……”
Gin nhìn chăm chăm vào màn hình, Vodka lập tức im thin thít như chim cút.
Rum trước khi đi Paris đã cho người trong nước gây áp lực với Nê Thảm Hội. Hắn phái tâm phúc Curacao trà trộn vào tổ chức hắc đạo kia. Vì thời gian gấp, Curacao chưa thể xâm nhập vào tầng lãnh đạo, chỉ mới tiếp cận vòng ngoài để dò la tin tức. Việc Angostura tới kịp lúc là rất hữu ích – cậu có thể hóa trang Curacao thành một trong các cán bộ trong tổ chức đó.
[Đã rõ. Tôi sẽ để Angostura đến chỗ cô vào chiều nay để hóa trang. ——Gin]
Hoàn tất trao đổi với Curacao, Gin dùng ứng dụng bảo mật xóa tất cả email vừa nhận.
Nhưng rồi, anh lại phải gửi email và gọi lại cho hai người vừa liên hệ mười phút trước, báo cho họ biết thời gian tiếp người đã thay đổi…
Nếu Curacao gửi email sớm hơn chút nữa thì tốt rồi. Như vậy, anh đã không cần lặp lại cả đống công việc này.
Gin mặt không cảm xúc nhìn ra cửa kính xe. Chiếc Porsche vừa chạy ngang một cửa hàng tiện lợi, ngay lúc cánh cửa tự động mở ra để một học sinh bước ra, tay cầm bánh bao, mặt vui vẻ nhai ngấu nghiến.
“……”
…Thôi vậy. Nhiệm vụ quan trọng hơn, nhịn đói tạm thời chắc cũng không chết được.
****************
Sakai Byakuya thật sự có thể khiến người khác… thành tro bụi theo đúng nghĩa đen.
Lúc ở Paris, hắn từng làm một chuyện vừa cực đoan vừa vô nghĩa: tay không leo từ mặt bên Tháp Eiffel lên tới đài quan sát, rồi… đứng ở đó rắc tro cốt Pernod ra gió – đúng kiểu nắm lên một nhúm, rồi rải phất phơ.
Khi ấy, hắn đang đứng giữa căn biệt thự ngổn ngang, vừa cố nhặt từng phần thuộc về Pernod, vừa gọi điện cho Rum để báo cáo. Trong lòng hắn thì đang điên cuồng tính toán xem trò lố này khiến mình thiệt hại bao nhiêu, càng tính càng nghẹn.
Hắn xin Tổ chức hỗ trợ xử lý hậu quả, tự tay xóa mọi dấu vết của mình trong căn biệt thự, rồi một mình đi tới nhà hỏa táng duy nhất ở Paris, thiêu nốt những phần thi thể còn sót lại của Pernod. Tro thu được bỏ vào một chiếc hũ – màu xanh lục đậm, thứ màu mà người Pháp ghét nhất, cũng là hắn cố tình chọn.
Sakai Byakuya cực kỳ ghét phản đồ và nằm vùng, nhưng so ra thì vẫn còn nhẹ hơn Rum và Gin. Trong mắt hắn, mấy tên nằm vùng kia, ít nhất cũng là tinh anh được chọn lọc – năng lực đầy đủ mới được cài vào tổ chức, so với đám cấp thấp vô dụng trong tổ chức còn mạnh và hiệu quả hơn nhiều.
Nếu không phải tụi đó cứ khiến hắn tổn thất tài sản một cách khó đoán, hắn cũng chẳng ngại làm đồng nghiệp với bọn họ.
Nhắc đến tro cốt, hắn lại nhớ tới căn phòng đáng thương kia, rồi nhớ tới khoản tổn thất "nhỏ xíu" lúc đó… Gương mặt luôn điềm tĩnh của Sakai Byakuya thoáng chốc lạnh đi vài phần. Ngay sau đó, hắn nhìn xuống dưới chân – kẻ bám theo hắn mắt trợn trắng, đã bất tỉnh nhân sự từ lúc nào.
“……” Cùi bắp đến thế là cùng.
Sakai Byakuya bất đắc dĩ, một tay túm cổ áo người kia, vừa kéo lê vừa quẳng vào nhà vệ sinh gần nhất, vứt thẳng vào bồn cầu. Hắn cũng bước vào, tiện tay khóa cửa lại.
Đang định lục điện thoại trên người tên đó thì điện thoại trong túi áo khoác của hắn lại rung lên.
[Kế hoạch thay đổi. 3 giờ chiều nay cậu phải đi hóa trang cho Curacao. Cậu đang ở đâu? ——Gin]
“……”
Sakai Byakuya nhớ đến bàn đồ ăn còn bày nguyên trong tiệm, trầm mặc vài giây, rồi… không trả lời. Hắn khoá màn hình điện thoại, nhét lại vào túi áo.
Bữa ăn bị gián đoạn là chuyện không thể chấp nhận. Dù có đặt dao kề cổ, hắn cũng không nhả. Nếu việc thực sự gấp, Gin sẽ gọi điện trực tiếp. Nhưng nếu chỉ nhắn tin, chứng tỏ chưa nghiêm trọng. Ăn xong rồi trả lời cũng chưa muộn.