Mưa ngày càng lớn, như muốn biến ban ngày thành đêm tối.
Quỳ trong mưa lớn, người nữ tử trông càng yếu đuối và đáng thương hơn, thấy Bùi Quý Trạch quay lại, như thấy vị cứu tinh, ngước khuôn mặt đầy máu lên, nước mắt lưng tròng: "Bùi lang, chàng mau cầu xin công chúa cho thiếp, thiếp thật sự chưa từng thấy con mèo của nàng ấy, thiếp... thiếp bị dị ứng với mèo, người khác không biết, nhưng chàng thì biết mà!"
"Ngươi nói bậy bạ gì vậy!" Đa Đa chưa từng thấy ai trắng trợn đổi trắng thay đen như vậy, tức đến đỏ cả mắt, "Công chúa nhà ta chưa từng chạm vào ngươi một ngón tay, là ngươi tự mình..."
"Đúng là ta làm đấy!" Tạ Nhu Gia ngắt lời Đa Đa, ngước đôi mắt hơi đỏ lên nhìn người nam nhân sắc mặt trắng bệch như tuyết, vẻ mặt đầy hận ý, "Phò mã tốt nhất là cầu nguyện nàng ta đừng làm gì con mèo Nhi Trà của ta, nếu không, bản cung bất kể nàng ta có phải là người trong tim ngươi hay không, nhất định sẽ lấy mạng nàng ta!"
Nói xong câu này, nàng cúi xuống nhặt tấm da mèo bị dính mưa và máu trên đất, muốn xác nhận xem có phải là Nhi Trà không, nhưng tay nàng run rẩy quá, nhặt mấy lần cũng không nhấc được tấm da nặng trĩu đó lên.
Hai tay nàng buông thõng xuống vũng nước mưa lẫn máu, từng giọt nước mắt lớn rơi ra từ khóe mắt, từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống tấm da mèo lạnh lẽo.
Đây không phải là Nhi Trà của nàng! Nhi Trà của nàng nhanh nhẹn và thông minh, làm sao có thể bị người khác dễ dàng bắt được! Tuyệt đối không phải nó!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play