Nếu nói Cố Bạch Y có vẻ ngoài kiểu “ăn cơm mềm”, thì Thẩm Huyền Mặc lại là hình mẫu quý công tử, ngũ quan đoan chính, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú phi phàm. Tuy thoạt nhìn có vẻ lười nhác tùy ý, nhưng ánh mắt lơ đãng quét qua lại khiến người ta lạnh sống lưng, không dám xem thường.
Hắn còn rất cao, mỗi lần nhìn người đều là từ trên cao liếc xuống, vô hình tạo ra một khí thế khinh đời khó mà lờ đi. Nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra không dễ chọc vào.
Nhưng có một điều không thể tranh cãi người này là một người đàn ông.
Cố Bạch Y cũng là đàn ông.
Sau khi xuyên qua, giới tính vẫn là đàn ông.
Vậy là ở thế giới này, “Cố Bạch Y” thích đàn ông?
Cố Bạch Y bị mấy chữ “đối tượng câu dẫn” làm cho ngẩn người, một lúc lâu không hoàn hồn.
Có thể là do uống rượu nhiều quá, đầu óc quay cuồng, phản ứng cũng chậm nửa nhịp.
Thẩm Huyền Mặc trông có vẻ nhàn rỗi, sau khi xác nhận thân phận của Cố Bạch Y thì không rời đi, cũng không lên tiếng, chỉ đánh giá cậu bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hai người qua gương nhìn nhau chừng nửa phút, ký ức liên quan chậm rãi hiện về trong đầu Cố Bạch Y.
Sắc mặt cậu đỏ ửng lên.
Như thể ngượng ngùng, cũng như thể bị dọa, miệng khẽ hé liền ho khan không ngớt, nước mắt tràn ra hốc mắt.
Cậu vội vã lấy tay che miệng.
Thẩm Huyền Mặc hơi nhướn mày nhìn trong gương.
Xem ra là nhớ ra rồi.
Thẩm Huyền Mặc với Cố Bạch Y thật ra không quen thân, trước đây thậm chí chưa từng trò chuyện, cùng lắm chỉ là đã từng chạm mặt một lần.
Đó là chuyện ba tháng trước.
Hôm đó, Thẩm Huyền Mặc bị bạn bè kéo đến một hội sở tham dự một buổi tiệc nhỏ. Không biết ai dẫn theo một đám tiểu minh tinh và nhân viên “đặc thù” của hội sở, nam có, nữ có đều trẻ trung xinh đẹp.
Cố Bạch Y cũng ở trong số đó.
Không rõ là tiểu minh tinh hay chỉ là nhân viên phục vụ ở đó.
Thẩm Huyền Mặc không hỏi, cũng chẳng quan tâm.
Bị một đám trai xinh gái đẹp vây quanh, có người thấy hưởng thụ, nhưng Thẩm Huyền Mặc chỉ thấy phiền.
Giống như mấy trăm con vịt tô son đang líu lo quanh người, ồn ào và buồn cười.
Dù vậy, nể mặt bạn bè, và vì hắn luôn tránh né mấy chuyện với phụ nữ do bà mẹ nghiêm khắc, cũng lười để tâm mấy cái danh phong lưu bên ngoài, nên hắn vẫn cố ở lại một lát.
Khi đó, Cố Bạch Y rụt rè bưng ly rượu len lén theo sau người khác.
Va vào vài lần rồi, cậu ta bắt đầu để ý đến Thẩm Huyền Mặc một người đứng một mình, dường như dễ tiếp cận hơn.
Cố Bạch Y nở nụ cười lấy lòng, tiến đến chào hỏi. Thẩm Huyền Mặc lập tức lùi sang bên cạnh tránh đi.
Đúng lúc đó bạn của hắn quay lại, thấy chuyện gì đang xảy ra liền chắn trước người hắn, mắng mỏ vài câu.
Cố Bạch Y bị mắng đến đỏ mặt, ban đầu lùi lại, nhưng sau có lẽ lại bị ai đó xúi giục, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thẩm Huyền Mặc.
Đợi đến khi Thẩm Huyền Mặc rời đi, cậu ta còn theo bản năng chạy theo.
Cuối cùng bị người của hội sở ngăn lại.
Ngồi trong xe về, bạn hắn lắc đầu nhận xét: “Trông cũng được, nhưng không phóng khoáng chút nào.”
Sau đó còn thở dài: “Những người làm tiếp khách như vậy, thường đều vì gia cảnh khó khăn.”
Nếu được khách chọn tiếp chuyện, họ sẽ nhận được tiền hoa hồng nhiều hơn, thậm chí được cho thêm chút tiền riêng.
Tất cả đều là chuyện tình nguyện, không trái luật, không vi phạm quy định.
Vậy nên tuy bạn hắn không thích những chuyện đó, nhưng cũng không trách móc, chỉ sau khi hoàn thành bữa tiệc mới nhẹ nhõm thở ra: “Về sau không đến mấy chỗ này nữa.”
Ý là để Thẩm Huyền Mặc khỏi bực.
Nhưng thật ra, hắn vốn không để tâm.
Hôm nay nhớ được tên và mặt Cố Bạch Y chẳng qua vì hắn nhớ dai, đã gặp là không quên.
Ngay cả danh sách phục vụ và số phòng hôm đó hắn còn nhớ rõ ràng, huống hồ gì Cố Bạch Y lại là người nổi bật, từng chủ động tiếp cận hắn.
Lần này gặp lại hoàn toàn là tình cờ. Thẩm Huyền Mặc thật sự chỉ là chọn đại một quán nhỏ, gạt mẹ rằng mình cố ý chọn để mời bà.
Lúc bọn họ ngồi xuống, trong tiệm không đông, Cố Bạch Y có lẽ đang nghỉ trong bếp, người khác phục vụ.
Mãi đến khi đại sảnh ồn ào, Thẩm Huyền Mặc mới thấy anh.
Cố Bạch Y hiển nhiên chưa thấy hắn.
Thấy cậu ho đến đỏ cả mắt, Thẩm Huyền Mặc lại cảm thấy có vẻ thuận mắt hơn lần trước.
Nhân lúc Cố Bạch Y bình tĩnh lại, hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Trang trí rất tinh xảo, nhưng đâu đâu cũng mang nét mập mờ.
Liên hệ với cảnh vừa rồi ở đại sảnh, không giống nơi đàng hoàng.
Thẩm Huyền Mặc hỏi: “Phong cách của tiệm các người là vậy sao?”
“...Không phải.” Cố Bạch Y đáp khẽ, “Chỉ là đôi khi có vài chị tới bán rượu. Nhưng chị Lâm chỉ là phục vụ bình thường kiêm việc thôi.”
Chị Lâm chính là người vừa bị khách bắt ép uống rượu.
Tiệm này thực chất là nhà hàng chính quy, hương vị không tệ, cũng có khách quen. Nhưng ông chủ trước kia không mấy sạch sẽ, nay tuy rửa tay gác kiếm nhưng vẫn làm chút buôn bán rượu.
Vốn việc này có người chuyên phụ trách, nhưng hôm nay họ nghỉ, khách quen liền để mắt đến nhân viên bình thường.
Ông chủ có ý riêng, nhân viên phục vụ dù nam hay nữ đều được chọn kỹ, đồng phục cũng thiết kế tỉ mỉ.
Vì lương cao, nên một số sinh viên ngây thơ bị dụ dỗ tới.
Chị Lâm là một trong số đó.
Thường chỉ làm thêm dịp đông khách, nên lần này mới không đề phòng.
Thẩm Huyền Mặc nhanh chóng hiểu rõ.
Hắn đánh giá Cố Bạch Y vài lần rồi hỏi: “Giờ cậu vẫn rất thiếu tiền à?”
Cố Bạch Y hơi sững sờ, rồi gật đầu.
Theo ký ức Thẩm Huyền Mặc vừa bị khơi gợi, hắn cũng nhớ lại nhiều chi tiết liên quan đến “Cố Bạch Y” thế giới này.
Quả thực là đang rất thiếu tiền.
"Cố Bạch Y" mồ côi từ nhỏ, ở viện phúc lợi đến năm bốn tuổi thì được một cặp vợ chồng nhận nuôi.
Người mẹ nuôi không thể sinh con, nhưng mấy năm sau, ba nuôi có con riêng bên ngoài, ly hôn trong sự thúc ép của gia đình.
Sau này mẹ nuôi tái hôn, vài năm trước bị bệnh nặng, ba" dượng bỏ đi.
Lúc ấy "Cố Bạch Y" học cấp ba, mẹ nuôi sợ ảnh hưởng đến việc học nên giấu bệnh.
Chờ thi đại học xong, mẹ nuôi ngất xỉu, "Cố Bạch Y" mới biết mẹ nuôi bệnh đã giai đoạn cuối.
Để chữa trị, cậu ta vay rất nhiều, thậm chí là vay nặng lãi.
Nhưng dù cố gắng cỡ nào, bệnh tình cũng không cải thiện.
Hơn ba tháng trước, đúng lúc gặp Thẩm Huyền Mặc, "Cố Bạch Y" đã tuyệt vọng.
Bệnh viện đã ra tối hậu thư, nếu không thể thanh toán khoản nợ trong thời hạn, họ sẽ ngừng điều trị.
Không nỡ bỏ cuộc, "Cố Bạch Y" nghe lời xúi giục, vào hội sở, mong bán thân cho người có tiền.
Không ngờ không có kinh nghiệm, lại đụng phải người nhà khách nhân, chuyện bị lộ đến bệnh viện.
Đêm đó, mẹ nuôi để lại thư tuyệt mệnh, tự mình rút ống.
"Cố Bạch Y" lo hậu sự xong thì rời hội sở, quay về trường.
Lúc này cậu ta vẫn đang học năm 3 đại học.
Nhưng nợ nần chưa trả được, vẫn phải kiếm việc làm thêm.
Nhà hàng này cậu ta đã biết tiếng, có lúc còn chủ động khuyến khích khách uống rượu để có thêm hoa hồng.
Vì thế, lúc khách ép uống rượu vừa rồi, giám đốc tuy thấy cũng làm ngơ.
Nếu có thể khiến khách hài lòng, tiền thưởng sẽ cao hơn.
Tất nhiên, chi tiết này không tiện nói với Thẩm Huyền Mặc một người ngoài. Cố Bạch Y chỉ đơn giản giải thích việc mẹ nuôi qua đời và khoản nợ.
“Công việc ở hội sở, tôi đã nghỉ rồi. Lúc trước thật sự tuyệt vọng quá mới thử mọi cách. Xin lỗi.”
Cố Bạch Y gãi mũi, hơi ngượng ngùng.
Dù chuyện đó không phải do cậu làm, nhưng giờ đã sống trong thân phận này, quá khứ cũng chẳng thể chối bỏ.
Cậu có chút cảm thông với "Cố Bạch Y" thế giới này, bị dồn đến đường cùng mới chọn con đường đó. Nhưng vì bản thân chưa từng rơi vào tuyệt cảnh, nên không thể hoàn toàn đồng cảm được.
Cũng may Thẩm Huyền Mặc không có vẻ gì giận dữ, chỉ dùng ánh mắt phức tạp đánh giá cậu.
“Nói vậy, lúc đó cậu tiếp cận tôi không phải vì thích tôi?”
Cố Bạch Y không biết.
Ký ức kia chỉ là hình ảnh, không có cảm xúc.
Có thể "Cố Bạch Y" vì thấy hắn đẹp trai, nhất kiến chung tình, hoặc đơn giản chỉ là toan tính sinh tồn.
Theo logic thông thường, chỉ là bị ép buộc.
Lần đầu gặp đã thích nghe rất gượng ép.
Cố Bạch Y khẽ “ừ” một tiếng, rồi tiếp lời:
“Xin lỗi.”
Cậu cúi đầu, lộ ra vành tai đỏ ửng dưới mái tóc rũ xuống.
Đây là lần đầu phải nghiêm túc nói chuyện “câu dẫn” với một người xa lạ, đúng là có hơi không tự nhiên.
Thẩm Huyền Mặc thu hết dáng vẻ cậu xấu hổ muốn độn thổ kia vào đáy mắt.
Trước kia đúng là không nhìn ra da mặt cậu lại mỏng đến thế.
Thẹn thùng đến mức giống hệt một con động vật ăn cỏ lông xù xù.
Có lẽ trước kia đúng thật chỉ là “bất đắc dĩ”.
Thẩm Huyền Mặc lại hỏi: “Còn nợ nhiều lắm không?”
Cố Bạch Y hơi ngẩn ra, không rõ ý đồ của câu hỏi, ký ức cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là vẫn còn thiếu khá nhiều, nhất thời cũng chưa trả hết được, bèn gật đầu đại khái: “Chắc vậy.”
Thẩm Huyền Mặc “Ừm” một tiếng, nhất thời cũng không nói thêm gì nữa.
Cố Bạch Y tưởng hắn chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, kiểu như người xa lạ nói mấy câu khách sáo rồi thôi. Cậu cúi đầu rửa tay, sau đó soi gương lau mấy giọt rượu sắp khô trên mặt, tính rửa qua loa rồi đi ra ngoài.
Hôm nay công việc của cậu đã xong, nếu vừa nãy không bị chị Lâm chặn lại một chút, giờ chắc cậu đã về rồi.
Thẩm Huyền Mặc vẫn đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào cậu trong gương.
Cố Bạch Y coi như không thấy.
Tiếng ồn trong đại sảnh dần nhỏ lại, chắc là mấy người kia cuối cùng cũng nháo đủ rồi, chuẩn bị đi về.
Thẩm Huyền Mặc hình như cũng bị động tĩnh bên ngoài hấp dẫn, quay đầu liếc mắt nhìn, rồi lại thu hồi ánh mắt, đột nhiên gọi một tiếng.
“Cố Bạch Y.”
Cố Bạch Y nghe vậy ngẩng đầu lên.
Thẩm Huyền Mặc hơi cong khóe môi, thong thả ung dung nói: “Tôi mời cậu làm bạn trai tôi, thế nào?”
“Rắc ——”
Câu trả lời là một tiếng giòn tan vang lên.
Dòng nước từ vòi mạnh mẽ phun tung toé ra ngoài.
Cố Bạch Y cầm lấy cái vòi vừa bị mình vô tình bẻ gãy, nước bắn tung lên làm ướt cả áo sơ mi cậu, trông chẳng khác nào một đài phun nước nhỏ, nước chảy tràn trên mặt đất.
Cậu ngẩng đầu, quay lại nhìn phía sau, mấy giọt nước còn đọng trên lông mi, run rẩy muốn rơi xuống.
Thẩm Huyền Mặc cuối cùng cũng thấy được vẻ mặt cậu, vừa đáng thương vừa bối rối, lại đầy vẻ ngơ ngác.
Cố Bạch Y cảm thấy, có lẽ mình vẫn còn đang nằm mơ.
Bằng không thì chắc là hôm nay mới thấy một mặt khác của Thẩm Huyền Mặc, não hỏng rồi.